Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 448 : Nam phượng hoàng (16)
Ngày đăng: 06:48 30/04/20
Trương Gia Sâm rất kiên nhẫn giải thích với Ninh Thư, nói người Trương gia coi cô là người một nhà, coi cô là người thân, cho nên mới nói thẳng, mới không khách sáo với cô, mới sai cô làm việc, mới thích càm ràm với cô, mặc dù nói năng hơi khó nghe, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
Ninh Thư:...
Cầu mong đừng coi cô là người một nhà, nếu trở thành người một nhà sẽ tiếp tục bị giày vò như vậy.
Không phải coi là người một nhà, mà là coi người khác trở thành nô lệ của mình.
Ninh Thư nhếch khóe miệng, Trương Gia Sâm đang chọn việc nhẹ tránh việc nặng, trộm đổi khái niệm.
Rõ ràng là bà mẹ chồng độc ác luôn giày vò cô, đến miệng Trương Gia Sâm lại dễ nghe như vậy.
Sự khốn nạn của Trương Gia Sâm lần nữa làm thay đổi nhận thức của Ninh Thư đối với những người đàn ông rác rưởi, trong số những người đàn ông đáng ghét mà Ninh Thư từng gặp, Trương Gia Sâm chắc chắn có thể xếp ở vị trí đầu, đỗ trạng nguyên.
Không sợ lưu manh khốn nạn, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đối với những lời thân thương mà Trương Gia Sâm vừa nói, Ninh Thư cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư không nói lời nào, vươn tay sờ sờ đầu Ninh Thư, nói: "Đừng giận nữa, tức giận dễ già lắm, hôm nay về nhà đi."
Ninh Thư cúi đầu xuống con mắt đưa đi đưa lại, sau đó lắc đầu nói với Trương Gia Sâm: "Vẫn chưa thể trở về được, gần đây cha đang kiểm tra sổ sách, em phải về giúp cha."
"Kiểm tra sổ sách? Chuyện khi nào vậy, tại sao đột nhiên lại kiểm tra sổ sách?" Vẻ mặt của Trương Gia Sâm hơi kinh ngạc: "Tại sao anh lại không biết?"
"Đã mấy ngày rồi, cha chỉ muốn xem lợi nhuận của công ty hai năm gần đây." Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Em cũng phải giúp đỡ."
"Là như vậy à." Trương Gia Sâm gật đầu, vừa cười vừa nói với Ninh Thư: "Nếu như có việc bận thì không cần trở về nữa, anh đưa em về nhé, anh cũng có chuyện liên quan đến công việc cần nói với cha."
Ninh Thư vâng một tiếng.
Đứng trên ban công, cái bóng đen xì giống như quỷ quái.
Trương Gia Sâm đứng ngoài ban công rất lâu, trong tay kẹp một điếu thuốc lá đang cháy, sau đó đi xuống tầng, Ninh Thư đi chân trần theo xuống tầng, đứng ở cầu thang nghe thấy giọng nói của Trương Gia Sâm với một người phụ nữ truyền ra từ phòng bếp.
Ninh Thư nghe giọng nói của người phụ nữ này, hình như là người hầu của Miêu gia, đã làm ở Miêu gia rất nhiều năm.
Giọng nói của Trương Gia Sâm và người hầu rất nhỏ, Ninh Thư không nghe rõ, trực tiếp đi tới cửa phòng bếp, hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"
Trương Gia Sâm nhìn thấy Ninh Thư, vẻ mặt thản nhiên, giơ cái cốc trong tay lên, nói: "Anh muốn uống nước, nhưng không tìm thấy cốc, nên bảo chị Bình lấy cốc cho anh, sao em lại xuống đây?"
Ánh mắt Ninh Thư quét qua gương mặt của chị Bình, chị Bình nói: "Tôi đi tiểu đêm, nhìn thấy cậu ấy đang tìm đồ trong phòng bếp, nên vào lấy cốc nước cho cậu ấy."
Tôi không hỏi bà, bà giải thích cái gì, Ninh Thư ồ một tiếng, hiển nhiên là tin tưởng cái lí do thoái thác này.
Trương Gia Sâm uống một hớp nước, hỏi Ninh Thư: "Không ngủ đi, sao lại xuống đây, dép cũng không mang, trời lạnh như thế này không sợ bị cóng sao."
"Em tỉnh lại thấy anh không ở trên giường, nhà vệ sinh cũng không có, em tưởng rằng anh đã về rồi." Ninh Thư dụi dụi con mắt, có vẻ rất mệt mỏi.
Trương Gia Sâm uống hết nước trong cốc, để cốc xuống sau đó trực tiếp bế ngang Ninh Thư lên, dịu dàng cười với Ninh Thư: "Để anh bế em lên phòng, như vậy em sẽ không bị lạnh chân."
Trên mặt Ninh Thư lộ ra nụ cười, không nói gì để Trương Gia Sâm ôm lên tầng, quay đầu nhìn thấy bước chân vội vã của chị Bình đi về phòng của mình.
Ninh Thư híp mắt, thu mắt lại, liền nhìn thấy phần phía dưới xương quai xanh của Trương Gia Sâm có một dấu đỏ, mặc áo sơ mi đeo caravat tất nhiên là không nhìn thấy, nhưng mặc đồ ngủ sẽ lộ ra chỗ này.
Ninh Thư: Ha ha ha...