Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 546 : Tiêu dao tại đất nước nữ tôn (13)
Ngày đăng: 06:50 30/04/20
Ninh Thư bị Liễu Trường Thanh cầm lấy tay, lông tơ trên người đều như dựng cả lên, trong cổ họng có chút tanh ngọt, cô vội vàng rút tay ra, nâng chung trà lên uống.
Liễu Trường Thanh nhìn thấy bàn tay bưng chung trà của Ninh Thư đang run rẩy, gương mặt lạnh lùng hiện ra vẻ lo lắng: "Bệ hạ, người sao vậy." Nói xong lại cầm lấy bàn tay của Ninh Thư: "Sức khỏe của bệ hạ không tốt, sao tay của người lại vừa lạnh vừa run thế này?"
Ninh Thư:...
Thật là, nói chuyện là được rồi, có thể đừng nắm tay được không.
Khuôn mặt Ninh Thư run rẩy, cô nhếch khóe miệng, nói: "Đây là vì đói, trẫm đói đến mức run lên rồi."
Gương mặt Liễu Trường Thanh hiện lên ý cười nhàn nhạt, thanh nhã vô cùng, hắn nói với Ninh Thư: "Bệ hạ muốn ăn cái gì?"
Ninh Thư nhíu mày, Liễu Trường Thanh muốn làm gì chứ?
"Hay là canh đi, canh do chính tay Phượng hậu nấu." Ninh Thư chỉ muốn Liễu Trường Thanh nhanh chóng rời đi, khắp người cô đau đến mức co rút rồi.
Liễu Trường Thanh buông tay Ninh Thư ra, hắn gật đầu sau đó hành lễ với Ninh Thư rồi rời đi, vừa đi được hai bước thì hắn quay đầu lại nói với Ninh Thư: "Bệ hạ, chuyện của Hoàng thái nữ Trường Thanh mong người có thể xử lý cẩn thận, đừng làm tổn thương đến tình cảm mẹ con, cho dù cuối cùng sự việc phát triển như thế nào, Trường Thanh cũng mong bệ hạ và Hoàng thái nữ bình an."
Lúc này Ninh Thư mới hiểu ra, Liễu Trường Thanh đến là vì chuyện của Mộc Tuyết, bởi vì vấn đề nam sủng, Mộc Tuyết đã bị cô giam lỏng một tháng.
Lần này Liễu Trường Thanh đến là để cầu xin, nhưng mà thái độ này không giống cầu xin, gương mặt buồn bã như thế này là vì sao?
Ninh Thư nghiêm mặt, lạnh giọng nói: "Trẫm đã đặt kỳ vọng rất lớn vào nó, nhưng việc nó đã làm thực sự khiến trẫm thất vọng, hành động không có chừng mực như thế, còn để cho Ngự sử nắm được thóp, công khai bao nuôi một đám nam sủng, việc này sẽ khiến bách tính thiên hạ có cái nhìn thế nào, cứ để nó ở trong phủ kiểm điểm lại bản thân."
Liễu Trường Thanh chỉ nhìn Ninh Thư, gương mặt lạnh tanh, không vì Hoàng nữ mà cãi lại, dường như cũng không để tâm đến sự phẫn nộ của Ninh Thư: "Trường Thanh đi hầm canh cho bệ hạ."
Liều Trường Thanh vừa đi, Ninh Thư liền cúi người nôn ra rất nhiều máu, nhìn thấy những cục máu đen trong vũng máu, Ninh Thư có thể tưởng tượng được bên trong cơ thể mình đã bị hủy hoại đến nhường nào rồi.
Gương mặt Liễu Trường Thanh hiện lên vẻ kỳ quái, hắn nói: "Đây là con gái của Ôn quý quân, sau khi Ôn quý quân chết, đứa trẻ này luôn ở trong lãnh cung."
Không có ấn tượng gì, trong trí nhớ của Mộc Nghê Thường vốn dĩ không hề có ấn tượng, tên Ôn quý quân này bị Mộc Nghê Thường đẩy vào lãnh cung, nên không hề nhớ đến chuyện còn có đứa con lớn như thế này.
"Ngươi tên là gì?" Ninh Thư hỏi đứa bé.
Đứa bé chỉ nhìn Ninh Thư, vẻ mặt đầy sự châm chọc, nó không nói gì cả, dường như vô cùng căm ghét thế tục.
"Bệ hạ, nó không có tên." Liễu Trường Thanh nói: "Nó không được ghi vào gia phả của hoàng gia."
Ninh Thư ồ một tiếng, mặt không cảm xúc, biểu cảm như vậy của Ninh Thư hình như đã kích động đứa bé, nét mặt của nó trở nên vừa châm biếm vừa căm hận, nó giống như một con sói con muốn bổ nhào tới cắn xé Ninh Thư, nhưng mà vẫn kiêng dè những người lớn mạnh hơn nó ở trước mặt.
Ninh Thư không nhìn vẻ mặt căm giận của đứa bé, cô nói với Liễu Trường Thanh: "Phượng hậu đã nói gì với đứa bé này thế?"
Vẻ mặt của Liễu Trường Thanh rất nhẹ nhàng, hắn nói: "Đứa trẻ này thật đáng thương, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải tranh giành với những người cung nhân thấp hèn nhất, Trường Thanh chỉ thấy nó rất đáng thương mà thôi."
Nghe thấy những lời này, gương mặt Ninh Thư vẫn không chút biểu cảm, cô nhìn lướt qua đứa bé, nói: "Không còn sớm nữa, trẫm phải về cung phê duyệt tấu chương đây."
Từ đầu đến cuối Ninh Thư không hề nói gì về sự tồn tại của đứa bé này, quả thực là tuyệt tình, hà khắc.
Thấy Ninh Thư như vậy, vành mắt cô bé hơi đỏ lên, vẻ mặt rất chán ghét.
Đợi đến lúc Ninh Thư đi rồi, Liễu Trường Thanh mới nói với cô bé: "Con cứ sống với ta, không cần quay về lãnh cung nữa."
Liễu Trường Thanh đặt tay lên đầu đứa bé, giọng nói mang theo vẻ thương xót: "Con là con gái của trời, không nên sống ở lãnh cung như vậy."