Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 547 : Tiêu dao tại đất nước nữ tôn (14)
Ngày đăng: 06:50 30/04/20
Ý của Liễu Trường Thanh là để bé gái sống cùng mình.
Nhưng vẻ mặt của bé gái lại rất châm chọc, nó gạt bàn tay của Liễu Trường Thanh đang đặt trên đầu mình ra: "Ta không cần, ngươi là ai, ta đã sống trong lãnh cung lâu như vậy rồi, ta không cần sự thương hại giả dối của ngươi, mỗi người trong cung đều gió chiều nào che chiều nấy, không cần phải giả bộ đối xử tốt với ta mà trong lòng thì lại muốn lợi dụng ta."
Liễu Trường Thanh cau mày, rất bao dung với cô bé, hắn nhét chỗ điểm tâm trên bàn đá vào lòng cô bé: "Cầm lấy ăn đi."
Cô bé bưng chiếc đĩa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Đây là ngươi cho ta chứ ta không hề đòi hỏi nhé."
Cô bé chạy vụt khỏi tầm mắt.
Liễu Trường Thanh nhìn bóng lưng của cô bé, toàn thân cô bé được bao phủ bởi một lớp bi thương không thể nói ra, còn có sự mờ mịt và sự vùng vẫy nữa.
Ninh Thư quay về tẩm cung, cô nằm lên giường, toàn thân không thể động đậy, y phục trên người cô cũng bị mồ hôi làm ướt hết rồi, miệng lại thổ huyết, máu theo miệng chảy xuống cổ, trên ga giường toàn là máu tươi.
Thu nữ quan vừa khóc vừa giúp Ninh Thư lau miệng: "Bệ hạ, có cần gọi Ngự y không ạ."
Ninh Thư không nói gì, cô cảm thấy như mình đã tan xương nát thịt rồi, không khác gì bị lăng trì xử tử, Ninh Thư đã được tự mình nghiệm chứng sự nguyền rủa ác độc nhất trong lịch sử.
Hôm nay ra ngoài dạo bộ một lúc, Ninh Thư cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, không lâu nữa chắc sẽ tan vỡ.
"Bệ hạ, người hãy mang Long châu bên người đi." Thu nữ quan nói với Ninh Thư: "Tiên nhân nói nó rất tốt cho sức khỏe."
Ninh Thư lắc đầu, nói là Long châu nhưng thực ra nó chỉ là một viên nội đan hảo hạng do thế giới cấp cao luyện thành mà thôi, bên trong chỉ là năng lượng, nên nó cũng không có sức mạnh kéo dài tuổi thọ gì đâu.
Nếu như Ninh Thư có thể luyện được kình khí của Tuyệt Thế Võ Công, nói không chừng cô có thể hấp thụ được những năng lượng này, nhưng mà nếu như bây giờ cô nuốt viên nội đan này, nói không chừng sẽ bị năng lượng bạo động bên trong nổ nát cơ thể.
Mộc Dao vào cung thăm Ninh Thư, Ninh Thư chỉ có thể ngồi dậy trên giường để Thu nữ quan trang điểm cho mình.
"Mộc Tình..."
"Ta không có tên, cũng không phải là Mộc Tình." Mộc Tình ngắt lời Ninh Thư.
Ninh Thư rất phiền muộn, vỗn dĩ nói chuyện đã rất mệt, thế mà nha đầu này còn gào lên, Ninh Thư thẳng thừng gọi thị vệ tới, cô nói: "Đánh nó một trận, đừng đánh chết là được."
Mộc Tình trợn tròn mắt nhìn Ninh Thư, vẻ mặt kinh hãi vô cùng, cô bé vừa phẫn nộ, vừa tủi thân, Ninh Thư thản nhiên nói: "Mặc dù con là con của trẫm, nhưng mà nói cho cùng vẫn là người xa lạ, trẫm có thể nắm giữ vận mệnh của con, con cảm thấy trẫm mắc nợ con, nhưng ít nhất bây giờ con vẫn còn sống, thân phận Hoàng nữ của con có thể làm người khác có chút kiêng dè, bằng không con nghĩ rằng con có thể sống đến bây giờ sao."
"Đánh." Ninh Thư nhíu mày, cô cảm thấy cổ họng tanh tanh nên bèn uống hai chén trà liên tiếp.
Mộc Tình không hề giãy dụa, nó ngồi xổm xuống đất ôm lấy đầu, mặc kệ cho ám vệ đánh vào người, Mộc Tình cắn chặt môi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ.
"Được rồi." Ninh Thư nói
Ninh Thư nhìn về phía Mộc Tình: "Bây giờ có thể nói chuyện tử tế được chưa? Con nên trưởng thành lên một chút, con có trút hết sự căm phẫn trong lòng như vậy thì trẫm cũng sẽ không để ý, cũng sẽ không hổ thẹn."
Mộc Tình nhìn Ninh Thư, vành mắt hơi đỏ lên: "Chẳng lẽ trong lòng người không áy náy chút nào với cha sao?"
"Trẫm là bậc đế vương, trẫm làm những việc như vậy đều có nguyên nhân cả." Ninh Thư lạnh lùng nói: "Những việc đã qua rồi, trẫm sẽ không nói gì nữa, cho dù là trẫm sai thì cũng sẽ sai như thế."
Mộc Tình ban đầu luôn mang bộ dạng bướng bỉnh bất kham, bây giờ nghe Ninh Thư nói vậy, nước mắt đột nhiên chảy xuống: "Trước khi chết cha luôn nhắc đến người, nhưng kết cục của cha lại là phải đắp chiếu rách, người thậm chí còn không biết rằng cha đã chết."
Ninh Thư đau đầu vô cùng, nét mặt có chút hoảng hốt, trong lòng không ngừng niệm Thanh Tâm chú, nghe thấy những lời trách móc thảm thiết của Mộc Tình, trong lòng Ninh Thư rất bực bội.
Thời gian của cô không còn nhiều nữa, cô không muốn nghe những việc lắt nhắt vụn vặt, yêu hận dây dưa, ai oán ngập trời lúc trước nữa.