Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 551 : Tiêu dao tại đất nước nữ tôn (18)

Ngày đăng: 06:50 30/04/20


Ninh Thư thấy Mộc Tình đã ở đây cả buổi tối, chờ đến khi trời sáng sẽ sai người đưa nó về lãnh cung, hoàn toàn mặc kệ nó sống ra sao.



Cũng không quan tâm nó có được ăn đủ no, mặc đủ ấm ở lãnh cung hay không, trên thực tế Mộc Tình là một người vô cùng thông minh, là người có thể sống sót ở lãnh cung, Mộc Tình sẽ tự có cách để sinh tồn.



Mộc Tình không dám tiết lộ chuyện này, cũng không dám nói rắng tối nào Nữ hoàng cũng bắt mình đọc tấu chương, có vẻ như cô đang dạy mình cách để trị quốc. 



Mộc Tình không biết mụ phù thủy này rốt cuộc có ý gì, nhưng nó cũng biết rằng, nếu như nó tiết lộ chuyện này ra ngoài thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân, nhất là bây giờ vẫn còn người kế vị.



Mụ phù thủy này muốn ném mình vào lửa nướng chín lên đây mà, bây giờ Mộc Tình ở trong lãnh cung mà vẫn nơm nớp lo sợ.



Ninh Thư có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Mộc Tình, nếu như nó vênh váo tự đắc, hoặc là tỏ ra hãnh diện khoe khoang thì Ninh Thư sẽ không để ý đến Mộc Tình nữa. 



Bất kể là lúc nào thì con người cũng phải duy trì sự cảnh giác, Ninh Thư cảm thấy bây giờ cô đang khổ sở như vậy chính là vì không đủ cảnh giác, bằng không thì sẽ không bị người khác nguyền rủa, như thế này thà chết còn hơn sống.



Điều khiến Ninh Thư phiền muộn nhất vẫn là hệ thống 2333, gặp phải thứ mang lời nguyền cũng không nói với cô.



"Thứ này căn bản là không có dấu vết, ta không thể nào tóm được manh mối, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu ta thế chứ." 2333 tức giận nói. 



Ninh Thư: →_→



Vốn dĩ là vì 2333 vô dụng.



Ninh Thư cảm thấy mình sắp không ổn rồi, bời vì bây giờ cô hoàn toàn không đi nổi nữa rồi, mạch máu trên cơ thể đều nổi cộm lên, toàn thân xanh tím, nhịp tim đều loạn lên hết rồi. 



Liễu Trường Thanh đến bên cạnh nhìn Ninh Thư, hắn thấy cô ngồi sau chiếc bàn dài không hề nhúc nhích, bước đến bên cạnh, nói: "Bệ hạ, người bị ốm rồi, người truyền Ngự y đến khám xem sao."



"Không sao." Ninh Thư thản nhiên nói, cô nhìn vào bản tấu chương trước mặt.
Ninh Thư cũng không để ý lắm, trong thiên hạ không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, có thể giấu được đến lúc nào thì giấu chứ Ninh Thư chưa từng nghĩ rằng mình có thể giấu được mãi.



Cố gắng chịu đựng việc sức khỏe đang suy yếu để thượng triều, kết quả là vừa ngồi xuống ngai vàng, tất cả những đại thần phía dưới đều nói phải để cho Ninh Thư dưỡng bệnh thật tốt, bla bla một lúc, sau đó mới muốn Ninh Thư bỏ chuyện giam lỏng Hoàng thái nữ, để Hoàng thái nữ cai quản đất nước.



Biểu cảm của Ninh Thư từ đầu đến cuối đều là: →_→ 



Cơ thể trúng độc của cô không ổn rồi, đoán chừng là trò do Mộc Tuyết bị giam cầm nên đã không chịu ngồi yên nửa tháng qua, những lời đồn đại này chắc là do Mộc Tuyết tung ra.



"Sức khỏe của trẫm rất ổn, chờ đến khi trẫm chết rồi hẵng để nó lên trị vì đất nước, để nó lên làm Nữ hoàng." Ninh Thư chỉ quăng lại một câu rồi rời đi.



Ninh Thư cảm thấy thời gian của mình không còn dài nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng mười ngày nữa chắc chắn cô sẽ chết, chắc là do có ánh nắng chiếu rọi nên Ninh Thư không còn cảm thấy đau như vậy, tinh thần cũng khá tốt. 



Tối đến, Ninh Thư gấp rút dạy dỗ cho Mộc Tình, Ninh Thư chỉ có thể dạy cho Mộc Tình tất cả những gì có trong đầu của nguyên chủ, về phần Mộc Tình có hiểu được hay không? Cô cũng không dám chắc.



Bây giờ ánh mắt của Mộc Tình lúc nhìn Ninh Thư đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, chí ít thì cũng không còn hận đến thấu xương nữa rồi, mặc dù không gọi Ninh Thư là Nữ hoàng nhưng cũng đã gọi là bệ hạ rồi.



"Người thực sự không ổn sao?" Mộc Tình nhìn Ninh Thư, hỏi. 



Ninh Thư nhìn Mộc Tình một cái, nhỏ vào trong chậu một ngụm máu đen, sau đó cô nói: "Con thấy bộ dạng này của ta còn có thể sống được bao lâu nữa?"



Mộc Tình:...



Ây da, thật là sởn tóc gáy, sao cô có thể dễ dàng nói mình sắp chết như vậy chứ? 



Đúng là phù thủy.