Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 552 : Tiêu dao tại đất nước nữ tôn (19)

Ngày đăng: 06:50 30/04/20


Mộc Tình rối rắm nhìn Ninh Thư, nó hỏi cô: "Người không phải là Nữ hoàng sao? Tại sao người lại không triệu kiến Ngự y, để Ngự y khám thử cho người."



"Khám cũng vô ích thôi, dù sao cũng không cứu nổi nữa rồi, không nên lãng phí thời gian." Ninh Thư thờ ơ nói: "Trẫm đã viết thánh chỉ truyền ngôi rồi."



Ninh Thư trao binh phù cho Mộc Tình: “Đây là binh phù dùng để điều động Cấm vệ quân Huyên thành, chuyện của Hoàng thái nữ trẫm sẽ nghĩ cách giải quyết, nếu thời gian của trẫm không kịp nữa thì không thể không để con đấu với nó, nếu con đấu không lại mà chết, thì đó là đáng đời con.” 



Mộc Tình:...



Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, kéo cả mình vào cuộc tranh chấp này, cô sắp chết rồi lại còn muốn hãm hại cả người khác.



"Ngày mai trẫm sẽ đưa con đi gặp mọi người, từ nay về sau con chính là Hoàng ngũ nữ Mộc Tình." Ninh Thư ngừng một chút, cô thở gấp một hơi rồi nói tiếp: "Con chuẩn bị kỹ một chút." 



Mộc Tình nhếch môi: "Cho dù người có làm như thế thì trong lòng ta vẫn rất hận người."



"Con có hận trẫm hay không thì trẫm cũng không quan tâm, con muốn hận thì cứ hận." Ninh Thư không để tâm cho lắm.



Trong lòng Mộc Tình thực sự rất mệt mỏi, sao lại có người như thế này chứ. 



Lúc thượng triều ngày hôm sau, tay của Ninh Thư đỡ trên tay của Mộc Tình, hôm nay Mộc Tình mặc áo gấm rực rỡ, có vẻ như có khí thế hơn trước nhiều, cũng đẹp hơn lúc trước rất nhiều.



Nữ hoàng đột nhiên dẫn con gái đến làm cho sắc mặt của các đại thần đều vô cùng ngạc nhiên, quan sát đánh giá Mộc Tình.



Ninh Thư thẳng thừng nói: "Đây là Hoàng ngũ nữ Mộc Tình, từ nhỏ luôn sống trong lãnh cung, bây giờ trẫm thêm tên của nó vào gia phả hoàng gia." 



Các vị đại thần đều quỳ xuống, hô chúc mừng nhưng trong lòng nghĩ gì thì không biết.



Dù sao thì Mộc Tình cũng lọt vào tầm mắt của văn võ đại thần rồi.




Bởi vì có Liễu Trường Thanh bên cạnh ưnên Ninh Thư ra sức nuốt ngụm máu trên họng xuống, nhưng máu vẫn tràn ra khóe miệng. 



Liễu Trường Thanh nhìn vết máu tươi trên khóe miệng Ninh Thư, hắn lấy chiếc khăn được gấp cẩn thận lau cho cô, giọng điệu xót xa nói: "Bệ hạ, người thổ huyết rồi."



Ninh Thư:...



Cô đương nhiên là biết mình đang thổ huyết rồi. 



Ninh Thư khó khăn ngồi dậy, thản nhiên nói với hắn: "Ta đùa đấy mà."



Liễu Trường Thanh thu chiếc khăn dính máu lại, hắn nói bằng giọng khó hiểu: "Nghê Thường, vì sao nàng cứ quật cường như vậy?"



Ninh Thư: Gọi ta là Nữ hoàng bệ hạ. 



Liễu Trường Thanh lấy ra một chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương, hắn mở chiếc hộp ra, bên trong có một viên dược hoàn nhỏ, tỏa ra mùi thuốc đông y.



Ninh Thư ngửi thấy mùi thuốc nên muốn phân tích xem đây là thuốc gì, nhưng cô chỉ có thể ngửi thấy mùi nhàn nhạt, khứu giác của cô đã bị phá hủy rồi.



Lời nguyền này không chỉ khiến người ta đau đớn mà còn phá hỏng cả năm giác quan, bây giờ thị lực của Ninh Thư đã bị hủy hoại đến mức ngoài mười mét sẽ không thể phân biệt ra người hay vật nữa, mũi chỉ có thể ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt. 



Cho nên cô không có cách nào biết được loại thuốc này có phải là thuốc độc hay không.



Ninh Thư cảnh giác nhìn Liễu Trường Thanh, cô nói: "Trẫm còn bận chuyện chính sự, Phượng hậu lui ra trước đi."



Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư: "Bệ hạ, người không cần lúc nào cũng mượn cái cớ này."