Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 597 : Hậu viện của tứ gia (3)
Ngày đăng: 06:50 30/04/20
Ninh Thư đoán Tống cách cách mang thai rồi, đứa bé này là đứa con đầu tiên của Dận Chân từ khi chuyển từ trong cung ra Phủ vương gia bên ngoài.
"Tống cách cách sao rồi?" Đích phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị hỏi vị đại phu vừa bắt mạch. Lúc Phúc tấn hỏi câu này, những nữ nhân khác đều nhìn về phía đại phu.
Trong số đó có vài người trên mặt đã sáng tỏ, nhưng một số người lại không tin những suy nghĩ trong đầu mình là thật.
"Tống cách cách đã có thai được một tháng rồi, chỉ là thân thể suy nhược nên mới bị ngất." Đại phu nói.
Đích phúc tấn khoan thai, tao nhã gật đầu: "Cần thứ gì cứ nói với bổn cung."
Một số nữ nhân trên mặt âm thầm tỏ ra đố kị, sờ lên bụng của mình, lại nhìn Tống thị đang nằm ở trên giường với ánh mắt không mấy thiện ý.
"Các ngươi chăm sóc cách cách nhà ngươi cho tốt, cách cách bây giờ đang có mang, đây là đứa con đầu lòng của Vương gia, không thể xảy ra sơ xuất." Ô Lạp Na Lạp thị nói với Ninh Thư cùng đám đầy tớ.
"Vâng."
Ô Lạp Na Lạp thị dẫn theo một đám nữ nhân của Tứ gia đi rồi, căn phòng bỗng chốc trống huơ trống hoắc.
Ninh Thư giúp Tống cách cách lau mặt, ánh mắt quét qua bụng của nàng, đứa bé này sẽ chào đời bình an nhưng lại chết yểu.
Lông mi Tống thị khẽ run rẩy, xem ra là tỉnh lại rồi.
"Ta bị làm sao vậy?" Tống thị đỡ trán, sắc mặt có chút tiều tụy.
Ninh Thư mặt mày hớn hở đáp: "Cách cách, đại phu nói người có thai được hơn một tháng rồi."
"Thật sao?" Tống thị vừa mừng vừa sợ, vội vàng sờ lên bụng mình: "Ta có thai rồi, là mang thai con của Tứ gia."
Tống thị vô cùng hoan hỉ, còn thưởng cho a hoàn trong tiểu viện của mình mỗi người một chút tiền, Ninh Thư cũng nhận được một chút.
"Giờ này chắc Vương gia cũng tan triều rồi, mau đi mời Vương gia tới đây." Tống cách cách gấp gáp nói với Hồng Mai, a hoàn thân cận bên người, giọng nói của nàng vô cùng phấn khởi, hạnh phúc.
Hai người ăn không hết một bàn thức ăn này, Dận Chân là một người khá tiết kiệm, sau khi đăng cơ lại càng là một hoàng đế tiết kiệm.
Thế nhưng Tống cách cách không hề nhận ra điều này, nàng còn niềm nở gắp thức ăn cho Dận Chân, hai người không ăn hết nên cả một bàn thức ăn còn thừa lại thưởng cho kẻ dưới.
Sau đó Ninh Thư lại được thưởng một đĩa thức ăn, nhìn thấy các tỳ nữ khác hớn hở vinh dự, cô thật sự không biết phải làm sao.
Mặc dù a hoàn cảm nên thấy vinh dự vì được thưởng cho đồ ăn nhưng Ninh Thư chẳng thấy vinh dự chút nào.
Liên tục bận rộn luôn chân luôn tay tới lúc Tống cách cách đi nằm, Ninh Thư mới trở về phòng đi ngủ, ngả mình xuống giường buông thõng hai chân đã cứng đờ, phải đứng suốt một ngày bắp chân cô đều cứng ngắc cả rồi.
Một ngày tìm hiểu tình hình, Ninh Thư cũng biết làm sao để trở thành một tỳ nữ, cô còn biết mình là một a hoàn chẳng có địa vị gì cả, chỉ làm những việc lặt vặt như quét dọn, lau bàn ghế, bưng bê nước nôi.
Lúc bên cạnh Tống cách cách không xen vào được dù chỉ một câu.
Ninh Thư đang xoa bóp chân thì ba tỳ nữ kia về phòng, nhìn thấy cô liền mở lời: "Chủ tử nhà ngươi thật biết cách hành hạ người ta nha, cả cái phủ Bối lặc này đều biết nàng ta có thai rồi, mang thai rồi mà vẫn còn muốn Bối lặc gia phải ở lại viện của mình."
Ninh Thư chỉ còn biết thở dài trong lòng.
Sống trong hậu viện này thật quá mệt mỏi mà, một nơi lớn như thế này, người đông nên sinh ra lắm chuyện thị phi, hơn nữa đều vì tranh giành một nam nhân cũng là nguồn tài nguyên duy nhất.
Nhiệm vụ lần này thật troll người mà, vốn dĩ đứa trẻ sẽ chết yểu mà cô vẫn phải cứu nó, sao có thể làm nổi chứ.
Đứa con Tống thị sinh ra còn yếu ớt, chẳng nuôi được bao lâu đã chết yểu.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi nhiệm vụ lần này có ý nghĩa gì?
Có điều đây là thực tập trung cấp, không thể đơn giản như vậy đi? Đừng quên ở hậu viện này còn có người xuyên không, người sống lại, chẳng qua cô vẫn chưa biết ai là người xuyên không, ai là người sống lại mà thôi.
Họ ở lại trong hậu viện này đều có mục đích, chỉ chờ thời cơ đến là hành động.