Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 633 : Người mang thai hộ (11)
Ngày đăng: 06:51 30/04/20
Ninh Thư nhìn thấy vẻ mặt bất an và đấu tranh nội tâm của Diệp Tích, ít ra cô ta cũng tự biết bản thân đang làm điều không đúng, tuy biết mình đang làm điều sai trái nhưng lại tự đắm chìm vào thứ tình cảm này không rút ra được.
Sau khi Nghê Tịnh chết, Diệp Tích cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng và chung sống với Cảnh Thiếu Trạch.
Lại lấy lý do là muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc viên mãn cho con của mình.
“Được rồi, cứ chờ thêm hai tháng nữa xem sao.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói: “Để Diệp tích điều chỉnh trong hai tháng nữa.”
Ninh Thư không nói gì, mẹ Cảnh Thiếu Trạch muốn tìm phương pháp giúp Diệp Tích mang thai tự nhiên.
Ninh Thư có cảm giác mẹ Cảnh Thiếu Trạch hơi vội vã, hơi tức giận đối với Diệp Tích.
Diệp Tích càng thêm bất an, chỉ sợ mẹ của Cảnh Thiếu Trạch tức giận rồi rút tiền về.
Ninh Thư chỉ cười, muốn có con thì phải xem mấy người có thai được hay không.
Diệp Tích rất muốn có con thật nhanh, khi Cảnh Thiếu Trạch đến phòng của mình, cô ta rất chủ động, khiến cho Cảnh Thiếu Trạch có cảm giác vui sướng chưa từng có.
Đến cả linh hồn cũng đang run rẩy.
Mỗi lần làm xong việc, Diệp Tích đều đẩy eo mình cao lên.
Cảnh Thiếu Trạch ôm lấy Diệp Tích hỏi: “Cô như vậy là muốn làm gì?”
“Tôi muốn có con.” Diệp Tích có vẻ hơi run run, Cảnh Thiếu Trạch nhếch miệng: “Cô muốn có con với tôi rồi à?”
Cảnh Thiếu Trạch nói với giọng rất đểu cáng: “Nhưng bây giờ tôi chưa muốn để cô đi, nếu cô có bầu rồi thì phải làm sao?”
Gương mặt Diệp Tích đỏ bừng lên, lông mày mang theo hương vị ngọt ngào và tình cảm, trong lòng thầm nghĩ, ông trời hãy tha lỗi cho lòng tham của cô ta, cô ta chỉ thèm khát quãng thời gian buổi tối này thôi.
Buổi tối cô ta không quan tâm đến việc người đàn ông này là chồng của người khác, nhưng khi trời sáng, người đàn ông này lại rời khỏi căn phòng này, họ lại không liên lạc nữa.
Nghê Ngôn liếc mắt nhìn Ninh Thư dò xét: “Có chuyện gì thì quay về nhà, Nghê gia không sợ Cảnh gia, không cần phải kìm nén bản thân.”
“Em cảm ơn anh.” Ninh Thư quay sang nói, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Khi nào thì anh mới định cưới vợ đây?”
“Nha đầu, đừng có gắp lửa bỏ vào tay anh.” Nghê Ngôn tức giận nhìn sang Ninh thư.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Ninh Thư định trở về nhà chồng, ông Nghê cầm thẻ ngân hàng đưa cho Ninh Thư, nói: “Tiền này con cứ cầm lấy, chúng ta dùng tiền của mình, không cần phải khép nép với gia đình họ.”
Nghê gia lo chuyện tìm người mang thai hộ sẽ làm cho Ninh Thư buồn.
“Con cảm ơn cha.” Ninh Thư cầm lấy thẻ ngân hàng, không cần phải khách khí với gia đình ruột của mình, không nhận lại càng khiến hai người họ lo lắng hơn.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho cha mẹ, cha mẹ không xử lý được sẽ gọi điện cho anh con.” Bà Nghê dặn dò Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu lia lịa, cha mẹ nói thêm một lúc lâu, không muốn rời xa con gái.
Ninh Thư trở lại căn biệt thư, vào đến phòng khách thấy Cảnh Thiếu Trạch ngồi trên ghế, đang cầm tay của Diệp Tích, trong tay Diệp Tích đang cầm một cái thìa.
Cảnh Thiếu Trạch đang ăn thứ trong thìa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tích.
Hình như Cảnh Thiếu Trạch đang cầm tay Diệp Tích, để cô ta đút đồ ăn cho hắn.
Cái tư thế mập mờ, gương mặt Diệp Tích đỏ bừng, rõ là ngại vì hành động vừa rồi của Cảnh Thiếu Trạch.
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn hai người, không nói câu nào.
“Ngon lắm, thêm một miếng nữa.” Cảnh Thiếu Trạch nhướn mày, ánh mắt có vẻ dâm đãng, cầm tay Diệp Tích múc thức ăn trong bát.
“Buông tay ra đi.” Diệp Tích đỏ mặt nói: “Để người khác nhìn thấy không hay đâu.”