Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 673 : Mau vào trong lòng của vi sư (13)

Ngày đăng: 06:51 30/04/20


Ninh Thư muốn đấu với Thanh Việt, xem xem thực lực bây giờ mình như thế nào, khi đi tìm người cha ma tộc có thể bị giết chết không.



"Đến đi." Ninh Thư vẫy tay với Thanh Việt.



Thanh Việt thẳng thắn nói: "Cô đánh không lại ta đâu." 



Ninh Thư phóng ra nội công, một con bàn long vàng rít gào, xông về phía Thanh Việt, khi nhìn thấy Thanh Việt, tiếng gầm gừ lập tức hơi nhụt chí.



Thanh Việt nghiêm túc nhìn bàn long, có chút kinh ngạc: "Thứ này bắt đầu có ý thức của bản thân rồi đấy."



Ninh Thư cũng cảm thấy vậy, cảm giác kim long sinh ra một chút linh thức rồi, nói với Thanh Việt: "Vậy ngươi biết nguyên nhân là gì không?" 



"Cảm giác khí tức rất quen thuộc, trước đây ta vẫn không thể chắc chắn là ngươi, bây giờ thì chắc chắn rồi." Thanh Việt gật đầu nói, vươn tay đặt kim long ở trong tay, kim long lay động trong lòng bàn tay của hắn.



Ta cạn lời, bây giờ là đang đánh nhau mà.



Ninh Thư ý nghĩ hơi thay đổi, thu hết kình khí kim long vào đan điền của mình. 



Thanh Việt nói: "Công pháp tu luyện của cô rất tốt, lúc này mới có thể khiến cho kim long sinh ra một chút xíu ý thức."



Trước đây khi đạt được Tuyệt Thế Võ Công, cho rằng chỉ là một bí kíp võ công cấp thấp, nhưng vẫn sử dụng đến bây giờ.



Ở thế giới linh khí đầy đủ có thể phát huy ra uy chấn. 



"Tới đi." Ninh Thư khẽ hất càm, siết nắm đấm đập về phía Thanh Việt.



Thanh Việt đứng không nhúc nhích, vung tay lên, động tác thì nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng ngàn cân như vung con muỗi, vung về phía Ninh Thư, Ninh Thư đập vào tường, ngũ tạng lục phủ đều đau.



Mẹ có, tên này còn mạnh hơn cả Thanh Hoa Quân, quả nhiên là lão quái vật. 



Thanh Việt nhíu mày một cái, hỏi: "Cô không sao chứ, ta cảm thấy như thiên đạo cắn ngược trở lại vậy."



Vì sao luôn nói những lời mà cô nghe chẳng hiểu gì vậy.



Cảm giác như mình bị thiểu năng trí tuệ vậy. 
Ninh Thư giống như bị say xe vậy, buồn nôn gần chết, sao loáng một cái đã đến địa bàn của ma tộc thế này.



Ninh Thư âm thầm mặc niệm Thanh Tâm chú, cảm giác trong lòng dễ chịu hơn nhiều.



Khi những người ma tộc xung quanh nhìn thấy Ninh Thư, bày ra dáng vẻ như nhìn thức ăn vậy, mũi lập tức giật giật, ánh mắt nhanh chóng mang theo một cái nhìn khinh bỉ, rõ ràng là ngửi ra Ninh Thư là con lai của người và ma. 



Nhưng khi ma tộc nhìn về phía Thanh Việt, vẻ mặt lại có chút cảnh giác.



Cái quái gì vậy, thực lực yếu thì không có quyền lên tiếng à, chẳng nói chẳng rằng đưa cô đến nơi này, trong lòng Ninh Thư trống rỗng, bây giờ cô vẫn chưa đủ năng lực để mạnh mẽ chống lại người cha ma tộc kia.



Ninh Thư nói với Thanh Việt: "Sao ngươi không nói với ta một tiếng, dù sao cũng để ta có chút chuẩn bị về mặt tinh thần chứ." 



"Tại sao cô muốn tiếp tục kéo dài, tình nguyện chịu sự đau đớn của cấm chế, cũng không giải quyết được vấn đề?" Thanh Việt không đồng ý nhìn Ninh Thư.



"Ta có chứng thích kéo dài không được sao." Ninh Thư thở dài một hơi: "Thật sự là thực lực của ta không được, đợi đến khi thực lực lớn mạnh rồi, sự đau khổ của cấm chế có tính là gì?"



"Ta đã nói ta có thể giúp cô." Thanh Việt nhìn Ninh Thư, chân thành nói: "Ta có thể giúp cô." 



Ninh Thư cười, gật đầu: "Được, ngươi giúp ta, cho dù nguyên nhân ngươi giúp ta là gì đi chăng nữa thì cũng cảm ơn ngươi."



Thanh Việt gật đầu, mở kết giới xung quanh Ninh Thư, Ninh Thư nhìn dáng vẻ niệm khẩu quyết của Thanh Việt, thật chẳng giống yêu thú chút nào.



Ninh Thư đứng trong kết giới, chờ Thanh Việt trở về. 



Cứ ngồi xếp bằng trong kết giới tu luyện, linh khí đi vào thân thể, bị bàn long kim sắc trong đan điền cắn nuốt.



Ninh Thư nhìn bàn long đang di chuyển trong đan điền, lại suy nghĩ trong lòng, một ngày nào đó nó có thể biến thành một con rồng thực thụ không nhỉ.



Nhưng có lẽ còn xa lắm, bây giờ cô yếu như vậy, cô phải không ngừng tu luyện mới có thể nuôi dưỡng được kình khí, hơn nữa chỉ có trong thế giới tràn đầy linh khí này mới có thể tu luyện được kim long. 



Nếu có thể ở trạng thái linh hồn tu luyện ra kim long thì tốt biết bao nhiêu.



Cũng không lâu sau đó, Thanh Việt trở về, trong tay hắn cầm một cái bình ngọc, trong bình là máu đen, hơn nữa máu này dường như đang thiêu đốt vậy.