Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 724 : Người đàn ông thật thà (30)

Ngày đăng: 06:52 30/04/20


Trên gương mặt Ninh Thư mang theo nét ưu sầu để ứng phó với nhóm người bà tám này, mọi vấn đề đều đang tập trung lên Thái An Kỳ.



Ninh Thư than thở nói: "Lúc kết hôn với Vương Bác, thật không biết nó là người như vậy, về sau biết rồi thì lại thấy đó là chuyện của quá khứ, cũng không truy cứu nữa. Nhưng mà nó vẫn cứ như vậy, không biết hối cải, Vương Bác không nhịn được nữa nên đành phải ly hôn thôi."



Dì Lý an ủi Ninh Thư: "Đứa con dâu này không ngoan, đứa kế tiếp nhất định sẽ là một đứa ngoan ngoãn thôi." 



Ninh Thư chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái.



Nhóm người nhiều chuyện này đi rồi, Ninh Thư lại nhìn Vương Bác hỏi: "Sao con lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy chứ."



Vương Bác day day trán, nói: "Tiếp tục kéo dài thế này không có ý nghĩa gì cả. Cô ta cứ uy hiếp con, muốn đem chuyện con bị cắm sừng tố cáo cho thiên hạ biết, nên con thành toàn cho cô ta thôi." 



Ninh Thư:...



Vậy mới nói Thái An Kỳ rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy, tự tin rằng người ta sẽ luôn ở chỗ cũ đợi cô ta. Bất luận bản thân mình làm sai điều gì, đối phương đều sẽ tha thứ cho cô ta.



Ninh Thư thở dài: "Như vậy chuyện đơn giản rồi, trước đây thì lo lắng cho con, bây giờ thì trực tiếp lên toà án ly hôn là được." 



Vương Bác nhìn mẹ anh, miễn cưỡng cười: "Con biết rồi."



Ninh Thư an ủi Vương Bác: "Chuyện qua rồi, cố gắng vui vẻ sống tiếp, không cần vì một người không xứng đáng mà đau lòng buồn bã con ạ."



Vương Bác nhếch khoé miệng, gật gật đầu. 



"Vậy mẹ đi tìm luật sư thôi, chuẩn bị cho chuyện ly hôn chứ nhỉ?" Ninh Thư nhìn Vương Bác hỏi.



Vương Bác gật đầu: "Cảm ơn mẹ, con tự đi là được rồi, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay mẹ cũng mệt rồi."



Ninh Thư nhịn không được mà cười: "Cũng đúng, đây là chuyện của con, con tự mình xử lý đi." 



Mỗi ngày Vương Bác đều bận rộn, cơ bản không hề về nhà, luôn phải giải quyết chuyện ly hôn.



Ninh Thư cũng không ép Thái An Kỳ mỗi ngày phải thức dậy làm việc nữa, cô ta thích ngủ đến bao giờ thì ngủ.




Ngày mở phiên toà ấy, Vương Bác và Ninh Thư ở trước cửa toà án đợi Thái An Kỳ. Đợi rõ lâu cô ta mới xuất hiện, thong dong mà đến muộn.



Cả nhà họ Thái đều đến. Dường như mẹ con Ninh Thư độc thân độc mã, khí thế bị lấn áp bởi cả nhà họ Thái kia. 



Ninh Thư nhếch miệng, chuyện kiểu này không phải là người đông thì có thể thắng.



Thái An Kỳ nhìn Vương Bác nói: "Bây giờ vẫn kịp."



Cha của Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư nói: "Xui gia à, chuyện của hai đứa nhỏ không nhất thiết phải ồn ào đến mức ra toà chứ, vui vẻ mà sống cùng nhau đi nào." 



Chà, lão một hai đều muốn Vương Bác làm nghĩa hiệp, đi đổ vỏ cho người khác.



Biết con gái nhà mình có đức hạnh thế nào rồi còn muốn hai đứa sống tiếp với nhau. Nếu như Thái An Kỳ là con dâu nhà ông ta, e rằng đến cả chém giết ông ta cũng đã làm rồi.



Nhất bên trọng nhất bên khinh quá. 



Ninh Thư không nói gì, quay người đi vào toà án. Vương Bác cũng không nói gì, đi đằng sau mẹ vào toà án.



Thái An Kỳ hừ một tiếng, nói với cha mẹ đang nhìn chằm chằm mình: "Con sẽ không buông tha cho anh ấy như vậy đâu."



Khai mạc phiên toà, Thái An Kỳ liền nói yêu cầu hai trăm ngàn tệ của mình. 



Vương Bác chỉ lặng lẽ nhìn Thái An Kỳ, có phần trợn mắt không nói gì.



Yêu cầu của Thái An Kỳ bị toà án phản bác lại: "Chồng của cô không hề làm gì sai trên mặt pháp luật. Cô là bên làm sai trong hôn nhân, không thể yêu cầu phí bồi thường về sau. Anh ấy không có nghĩa vụ phải gửi tiền cho cô."



Sắc mặt Thái An Kỳ lập tức khó chịu: "Tôi là vợ anh ta thì anh ta phải nuôi tôi." 



"Vợ chồng không có tài sản chung, căn nhà là của chồng cô." Toà nói.



Thái An Kỳ tối sầm mặt, cô ta muốn vơ vét tiền từ Vương Bác nhưng bây giờ một xu cũng có thể không có. Kiện cáo thua rồi, cô ta còn phải trả phí kiện tụng, còn phải trả phí luật sư.