Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 725 : Người đàn ông thật thà (31)

Ngày đăng: 06:52 30/04/20


Thái An Kỳ cảm thấy bản thân quá thiệt thòi, kết hôn xong vẫn không có lợi lộc gì, còn biến chính mình thành người đã từng kết hôn.



“Vương Bác, anh có phải là đàn ông không vậy?” Thái An Kỳ chỉ có thể nổi giận với Vương Bác.



“Tôi là vợ của anh, anh phải lo cho tôi, phải có trách nhiệm với tôi.” 



Vương Bác lạnh lùng nói: “Trước giờ cô cũng đâu có làm tròn bổn phận của một người vợ.”



Vụ kiện ly hôn lần này không có chút gì phải lo lắng cả.



Vương Bác bị lừa lấy Thái An Kỳ, sau khi kết hôn Thái An Kỳ ở cùng với người khác. Quả thật là dối trá, hơn nữa, bởi vì cơ thể của Thái An Kỳ hiện tại cũng không thể tiếp tục cuộc sống vợ chồng được. 



Tình cảm giữa hai người rạn nứt, khó mà cùng chung sống được.



Dù Thái An Kỳ không muốn ly hôn, muốn dùng trách nhiệm để ép Vương Bác chăng nữa, nhưng tòa án cũng đã phê duyệt cho ly hôn rồi.



Tòa đã phán quyết rằng Vương Bác và Thái An Kỳ không còn là vợ chồng, quan hệ phu thê giữa hai người xem như chấm dứt. 



Vương Bác thở dài, Ninh Thư cảm giác như Vương Bác đã trút được hòn đá nặng trên vai xuống, trông có vẻ có chút đau lòng, nhưng cảm giác lấn át hơn lại chính là ung dung thoải mái.



Gia đình hai bên ra khỏi tòa án, sắc mặt Thái An Kỳ rất khó coi, đầy vẻ lo âu, có cảm giác cuộc sống sau này của mình vô cùng mờ mịt.



Thái An Kỳ nhìn Vương Bác, tuy là cô ta trước mặt Vương Bác ra vẻ cao ngạo, nhưng sâu trong lòng lại rất phụ thuộc vào Vương Bác. 



Bây giờ đã ly hôn rồi, trước đến giờ Thái An Kỳ chưa hề có cảm giác lo sợ cho tương lai mờ mịt như thế,  thật ra sống cùng với Vương Bác cũng rất tốt.



Chỉ có điều Thái An Kỳ sẽ không quay lại với người đàn ông đối xứ với cô ta như vậy.



Thái An Kỳ đi đến nói với Ninh Thư: “Đồ mà bà đã lấy của tôi, trả lại cho tôi.” 



Ninh Thư gật đầu: “Ngày mai đến nhà tôi lấy.”



Ninh Thư nói rồi quay người đi, Vương Bác nhìn thấy sau đó không thèm nhìn Thái An Kỳ mà bỏ đi.



Sáng ngày hôm sau, Thái An Kỳ đến lấy đồ, Vương Bác vừa ăn sáng xong, chuẩn bị đi làm. Thái An Kỳ nhìn Vương Bác trong bộ âu phục, lần đầu tiên cảm thấy Vương Bác cũng có chút thu hút. 
Ánh mắt cô như lang như hổ nhìn cô gái. Ồ, trông cũng bình thường nhưng nhìn lâu cũng thuận mắt, là con cái nhà khá giả.



“Cháu chào dì.” Cô bé chào Ninh Thư



Ninh Thư cười vô cùng hiền hòa “Được, được.” 



Cô gái ấy mềm mỏng hiền thục.



Đưa về nhà thế này nhất định là chuyện tốt, thế nhưng bất ngờ như vậy, trong lòng Ninh Thư lại thấy bất an.



Thật rối bời! 



Ninh Thư mời cô ấy ngồi xuống dùng bữa.



Cô ấy có chút ngại ngùng, chốc chốc lại nhìn về phía Vương Bác, Vương Bác trấn an cô ấy: “Không sao, mẹ anh là người rất khoan dung.”



Vương Bác nói với Ninh Thư: “Đây là Tiểu Ngọc ở công ty con, Tương Tiểu Ngọc.” 



Ninh Thư gật đầu, cười hiền lành với Tiểu Ngọc: “Tới đây rồi thì cứ xem như là nhà mình, đừng khách sáo.”



“Cám ơn dì.” Tương Tiểu Ngọc cám ơn.



Trên bàn cơm, Ninh Thư luôn bí mật quan sát Tương Tiểu Ngọc, không biết có phải là ngại ngùng không, Tương Tiểu Ngọc không hề gắp thức ăn. 



Lúc Vương Bác gắp đồ ăn cho cô ta, cô ta cười với Vương Bác, khóe mắt cong cong lên, rất đáng yêu, còn cám ơn Vương Bác.



Một cô gái vừa thanh nhã vừa đáng yêu.



Ninh Thư trong lòng rất vừa ý, tốt hơn nhiều so với Thái An Kỳ không biết cảm ơn, bắt người khác chịu đựng bệnh công chúa của mình. 



Cũng không biết Vương Bác có cảm giác gì với cô gái này. Lúc đầu khi dắt Thái An Kỳ về nhà, cả người đều cười ngây ngốc, vừa nhìn đã biết là ngốc nghếch rơi vào ái tình.



Vương Bác bây giờ rõ ràng rất bình tĩnh.