Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 792 : Hello, Cậu! 27

Ngày đăng: 06:53 30/04/20


Đến cả người của Thời gia mà Thời Tư Nam cũng không thèm để ý thì sao con bé có thể suy tính cho Thời gia, trở thành sợi dây trói buộc Tịch Mộ Thành được chứ, bởi vì cô ta không đủ IQ để làm việc đó.



Thời Tư Nam thấy Ninh Thư cứ nhìn mình chằm chằm thì vội vàng hỏi: “Có phải là bệnh tình của ông ngoại rất nghiêm trọng hay không?”



Bà nó, đồ thiểu năng! 



Ninh Thư khẽ nhếch miệng: “Cũng rất tốt, ông con đã tỉnh lại rồi.”



Thời Tư Nam thở dài một hơi: “Ông ngoại không có việc gì là tốt rồi, mẹ, con đi với mẹ đến thăm ông ngoại nhé.”



Cô cho chuyển viện là muốn tránh Tịch Mộ Thành, nếu như Thời Tư Nam biết địa chỉ thì khác gì với việc nói cho Tịch Mộ Thành biết hả. 



Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Con không phải là sắp thi rồi sao, cố gắng học cho giỏi, mẹ đợi giấy báo trúng tuyển đại học của con.”



Thời Tư Nam đỏ mặt, từ lúc bị thương đến giờ thì đã lâu rồi nó chưa đến trường.



Bởi vì chỉ cần con bé nói đến việc đi học là cậu sẽ không vui, còn nói là vết thương của nó chưa lành cho nên không cho phép đi học. 



Nhưng mà khi đó Thời Tư Nam lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.



Mấy ngày hôm nay nó và cậu ở cùng nhau, sống thế giới của hai người, căn bản không nhớ đến việc đọc sách.



Thời Tư Nam biết bản thân không thông minh, hơn nữa bời vì trì hoãn mấy ngày, không thể theo kịp chương trình học cho nên muốn thi đại học thì có chút khó. 



Thời Tư Nam ôm lấy cánh tay của Ninh Thư, sau đó không ngừng đung đưa như là muốn làm nũng vậy: “Mẹ, nếu như con không thi đậu đại học thì sao, mẹ sẽ không trách con chứ.”



“Không đâu, sao có thể chứ.” Cho dù là cô chết trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không nháy mắt.



Chết quá đơn giản, sống không bằng chết mới là đau khổ nhất. 



Sự đau khổ khi sống trong địa ngục mới gọi là đau khổ.
Cả người Tịch Mộ Thành đều đập xuống đất, hắn khẽ rên lên một tiếng, cùng lúc đó lại vang lên một tiếng hét chói tai.



“A, a...” Thời Tư Nam đứng ở trên tầng thì nhìn thấy mẹ của mình đang đập cậu xuống đất, chỉ cần nghe cái tiếng rầm đó thì cũng đã thấy đau rồi.



Thời Tư Nam cuống quýt chạy xuống, đứng ở trước mặt Ninh Thư rồi hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại đánh nhau với cậu nữa vậy.” 



“Có chuyện gì không thể bình tĩnh mà nói chuyện với nhau, mà cứ phải đánh nhau như vậy?” Thời Tư Nam vội vã ngồi xuống để đỡ Tịch Mộ Thanh dậy.



Ninh Thư thờ ơ nhìn hai người này rồi xách túi rời khỏi biệt thự.



Thời Tư Nam cũng không để ý đến Ninh Thư, mà sốt ruột hỏi thăm Tịch Mộ Thành: “Cậu, cậu thế nào, cậu có bị thương ở đâu không?” 



Tịch Mộ Thành khẽ động cái mũi, khi hắn ngửi thấy mùi hương trên người của Thời Tư Nam thì bộ phận ở dưới bụng lại tỉnh giấc, muốn đè lên trên người phụ nữ này.



Mấy chuyện dạo gần đây làm cho Tịch Mộ Thanh cảm thấy uể oải, nhưng khi hắn ở cùng Thời Tư Nam thì lại vô cùng sảng khoái, giống như một đôi thần tiên vậy.



Đối với hắn mà nói thì sức hấp dẫn của người phụ nữ này lớn hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương là muốn đè người phụ nữ này xuống dưới thân mình, sau đó thô bạo mà xé rách đối phương. 



Tịch Mộ Thành giống như đã giải phóng thú tính của dã thú trong người ra, hắn chìm đắm trong việc này, hơn nữa hắn cảm thấy bản thân tràn đầy lực lượng, chỉ chờ đợi để xông vào thôi.



Thời Tư Nam còn đang lo lắng kiểm tra xem trên người của Tịch Mộ Thành có vết thương nào không, đến lúc ngẩng đầu lên thì thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa nó cũng rất rõ ý nghĩa của ánh mắt đó.



Thời Tư Nam lập tức đỏ mặt, con bé xoay người rời đi nhưng lại bị Tịch Mộ Thành kéo lại rồi ném lên trên ghế sô pha, Thời Tư Nam khẽ kêu lên một tiếng, nhưng khi Tịch Mộ Thành đè lên thì nó vẫn chủ động ôm lấy cổ của hắn. 



Ở trên chiếc sô pha ngoài phòng khách lại diễn ra một trận chiến kịch liệt không có hồi kết.



Còn Ninh Thư thì lái xe đến bệnh viện, cô đương nhiên là biết Tịch Mộ Thành đang nói đến chuyện gì.



Vì tìm được một ít chứng cứ mà Ninh Thư đã phải mất một khoản tiền lớn, trên đời này sẽ có một số người vì tiền mà làm mọi chuyện, chỉ là vì lợi ích chưa đủ chứ không có người trung thành tuyệt đối.