Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 801 : Hello, Cậu! 36
Ngày đăng: 06:53 30/04/20
Mặt mày Tịch Mộ Thành tái xanh, không thể chấp nhận nổi người trước mặt này là người làm hắn ngày nhớ đêm mong, bóng dáng mà hắn cứ nghĩ đến thì cả người khô nóng, không nhịn được muốn làm một lần.
Điều Tịch Mộ Thành không chấp nhận nổi nhất chính là, dù Thời Tư Nam biến thành dáng vẻ này, nhưng vẫn có một lực hấp dẫn khiến hắn không thể cưỡng lại được.
Bây giờ cơ thể hắn lại có biến hóa, muốn áp Thời Tư Nam tròn quay này dưới thân mà lăn lộn.
Tịch Mộ Thành cảm giác như gặp quỷ vậy, sao Thời Tư Nam đã hoàn toàn thay đổi rồi, mà cơ thể hắn vẫn còn ham muốn với cô nàng? Cơ thể hắn lại bắt đầu rục rịch, phía dưới căng cứng, gần như không thể khống chế được dục vọng đang bộc phát ra.
Nhìn biểu cảm trên mặt Tịch Mộ Thành liên tục thay đổi, cuối cùng là vẻ mặt đông cứng lại, Ninh Thư có thể cảm nhận được trong lòng hắn có sự chua xót và thoải mái không thể diễn tả được.
Vừa chua xót lại thoải mái, đúng là không thể tin được.
Ninh Thư dùng tóc họ làm phép, dù có như thế nào thì hai người cũng có sức hấp dẫn rất lớn với đối phương.
Trừ khi một bên chết đi.
Ninh Thư chăm chú nhìn Tịch Mộ Thành, phát hiện sắc mặt hắn rất kém, giống như phủ một lớp tro vậy.
Chân mày cũng xanh xao, gò má và môi thì lại đỏ hồng.
Sức khỏe của Tịch Mộ Thành không tốt rồi.
Ninh Thư nhếch miệng một cái.
Tịch Mộ Thành không dám nhìn Thời Tư Nam nữa, nhưng con bé lại đang rất vui vẻ, ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn.
Tịch Mộ Thành ưu nhã ngồi lên sofa, nhìn ông cụ nói: “Ông già, không phải, cha, lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Mày còn có mặt mũi mà quay về à, cút, từ nay mày không còn là người nhà họ Thời nữa.” Ông cụ cứng rắn nói.
Tịch Mộ Thành nhếch miệng: “Cha, tôi đã làm sai cái gì mà ông đuổi tôi đi chứ?”
Tai nạn xe, bắt cóc, những việc này đều là hắn ở phía sau gây ra, nhưng lại không có chứng cứ, cho nên cũng không liên quan gì đến hắn cả.
Ninh Thư cầm chăn đắp lên người nó, sau đó nhìn Tịch Mộ Thành.
Hắn đang che ngực mình lại, miệng kêu “hự, hự, hự”, hô hấp dồn dập, vẻ mặt vặn vẹo, thân dưới không khống chế được bắn ra hỗn hợp chất lỏng có cả máu, hơn nữa còn không dừng lại được.
Thân thể Tịch Mộ Thành co quắp lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, ôm ngực, há to miệng, hô hấp ngày càng dồn dập.
Chất bẩn vẫn còn đang chảy ra dưới thân.
Ông cụ chạy tới nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ nói: “Thượng mã phong.” Ông lập tức lắc đầu: “Không cứu được rồi.”
Mặt Tịch Mộ Thành vặn vẹo, ánh mắt mang theo vẻ quật cường không cam lòng và hận thù. Hắn thấp giọng kêu lên một tiếng, cơ thể giật mạnh hai cái rồi không động đậy nữa, nhưng thân dưới vẫn không ngừng chảy ra chất bẩn.
Trong phòng tràn ngập một mùi lạ khó ngửi.
Thượng mã phong chính là hiện tượng tinh dịch tiết ra quá nhiều, khoa học gọi là tình trạng đột tử khi sinh hoạt tình dục.
Làm tình quá mức kịch liệt, thân thể suy yếu, tác dụng của thuốc kích thích đều có thể khiến tim ngừng đập.
Cơ thể Tịch Mộ Thành đã bị mài mòn, cho dù không ở chung với Thời Tư Nam, thì cũng tự mình xử lý, hoặc là đi tìm phụ nữ khác.
Cơ thể hắn đã khô cạn lại còn làm nhiều lần, như thế tất nhiên có thể bị đột tử rồi.
Thượng mã phong, hạ mã phong, phong ba lấy mạng người.
“Cậu ơi, cậu...” Thời Tư Nam nhìn Tịch Mộ Thành không còn động đậy nữa, cơ thể co rúm lại, lập tức thê lương kêu lên, cuối cùng không chịu được đảo mắt một cái, hôn mê.
Ninh Thư cho bảo vệ đỡ Tịch Mộ Thành ra ngoài.
Vệ sĩ đỡ Tịch Mộ Thành ra, Ninh Thư lại mở cửa sổ gian phòng cho bớt mùi.
Cô nhìn thoáng qua Thời Tư Nam không chịu được đã ngất đi, nhặt quần áo lên mặc cho nó.