Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 802 : Hello, Cậu! 37
Ngày đăng: 06:53 30/04/20
Ninh Thư mặc quần áo tử tế cho Thời Tư Nam xong thì ra khỏi phòng, nhìn thi thể Tịch Mộ Thành đang bọc trong chăn ở phòng khách, thỉnh thoảng còn giật một cái.
Để chắc chắn, cô kiểm tra tình trạng của hắn lần nữa.
Mặt Tịch Mộ Thành vặn vẹo, miệng há to, nước dãi chảy ra làm ướt sàn nhà, sắc mặt còn trắng bệch.
Ninh Thư vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, lại sờ động mạch cổ, không còn hô hấp nữa, tim cũng ngừng đập.
Nhiệm vụ khiến Tịch Mộ Thành chết coi như đã hoàn thành, nhưng vẫn còn phải đối phó với đám thuộc hạ của hắn nữa.
Chắc sẽ có người tiếp nhận thế lực của hắn, còn có báo thù cho hắn hay không thì cô không biết.
Ninh Thư hỏi ông cụ: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Túng dục quá độ mà chết thực sự quá khó coi.” Ông cụ cau mày nói: “Tuổi còn trẻ mà chết vì thượng mã phong rồi.”
Cơ thể Tịch Mộ Thành đã như cái vỏ rỗng rồi, kiệt sức cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi.
“Gọi người hỏa táng đến đem thi thể nó đi hỏa táng đi, dù sao nó cũng là người nhà họ Thời.” Ông cụ nói: “Làm tang lễ đi.”
Tang lễ này là làm cho người sống nhìn.
Ninh Thư vâng một tiếng, vừa lấy điện thoại ra thì nghe thấy một tiếng gọi thương tâm: “Cậu ơi...”
Tiếng gọi này vừa chói tai lại vô cùng đau đớn, làm Ninh Thư suýt thì ném điện thoại trong tay đi.
Ngay cả ông cụ cũng không nhịn được phải che ngực lại.
Thời Tư Nam hôn mê đã tỉnh lại, chạy bình bịch từ trong phòng ra, mỡ trên người run lên, nhào tới bên người Tịch Mộ Thành.
Trên mặt bảo vệ bị móng tay nó cào ra những vết xước đỏ.
Ninh Thư dồn khí vào đan điền quát lên: “Được rồi, náo loạn cái gì chứ, còn chưa đủ mất mặt hả?”
“Thời Tư Nam, giờ con còn chút xấu hổ thì mau cút về phòng mình đi.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Nó dừng tay lại, quay đầu nhìn Ninh Thư, môi mím chặt đến nát ra, trong mắt tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.
“Con hận mẹ, hận mẹ chết đi được.” Môi nó cắn chảy cả máu, nói: “Con cứ không biết xấu hổ đó, con thích cậu, yêu cậu, không có cậu thì không thể sống nổi đó.”
“Mặc kệ cậu có phải cậu ruột của con hay không.” Giọng nó khàn khàn, mắt đỏ bừng tiếp tục nói: “Mẹ vốn dĩ không biết thế nào là yêu, trái tim mẹ vừa lạnh vừa cứng như đá vậy, cho nên cha mới bỏ đi. Một người lạnh lùng tuyệt tình như mẹ mới không có ai yêu thương.”
Thời Tư Nam chỉ vào ngực mình, làm lớp thịt trên cánh tay và trước ngực nó đung đưa theo: “Mẹ có biết ở đây khó chịu thế nào không, khó chịu như muốn chết đi vậy.”
Ninh Thư mím môi, vậy thì chết luôn đi cho xong.
“Mẹ, mẹ để cho con đi gặp cậu đi mà.” Sắc mặt nó trắng bệch, khóc lóc cầu xin Ninh Thư.
Bộ dáng Ninh Thư bình tĩnh, đùa cái gì chứ, vừa rồi còn đang chỉ trích cô tuyệt tình, giờ đã quay ra xin xỏ rồi.
Rốt cuộc là đã mắc nợ nó cái gì chứ hả?
Ninh Thư nói với bảo vệ: “Lôi nó về phòng đi.”
“Mẹ ơi, mẹ...” Thời Tư Nam ngạc nhiên nhìn Ninh Thư: “Sao mẹ có thể làm như thế được.”
Nó bị mấy người bảo vệ kéo về phòng, vừa giãy giụa kịch liệt, vừa hét lên với Ninh Thư: “Mẹ, con hận mẹ, mẹ không bao giờ biết thế nào là yêu, mẹ sẽ mãi mãi là một người đáng thương cô đơn, không có ai yêu.”