Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 841 : Ai là hung thủ 2
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Trong phòng chỉ có Ninh Thư và Mai Tử Thanh còn bình tĩnh một chút, những nữ sinh khác ôm lấy nhau, sợ mất hết hồn vía.
Ninh Thư lấy cuốn vở và bút trong cặp trên đầu giường mình ra, ghi lại tình trạng của người chết.
Tên và tình trạng tử vong, xem xem có manh mối gì không.
Ninh Thư quan sát cẩn thận, phát hiện trên bút lông có khắc một cái tên: “Phan Thìn”.
Là nam sinh trong câu lạc bộ quốc họa.
Nam sinh vào phòng nữ sinh, hắn vào bằng cách nào chứ, cửa đang khóa, bên ngoài không thể mở được, hay trong phòng có đồng bọn?
Bút lông đâm vào mắt người chết nhưng sao cô ta lại không giãy dụa, ga giường cũng không hề xê dịch, không loại trừ khả năng có người đã sửa lại.
Không hề có lấy một chút động tĩnh, sáu nữ sinh trong căn phòng này đều không nghe được chút động tĩnh nào.
Ngủ sâu đến vậy sao?
Ninh Thư khịt khịt mũi, lẽ nào trong phòng này còn đốt hương gì?
Cũng có thể là bị người ta bỏ thuốc.
Mai Tử Thanh lắc đầu với Ninh Thư.
“Rầm, rầm, rầm...” Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên.
“Xảy ra chuyện gì, mau mở cửa ra.” Âm thanh ồn ào bên ngoài cửa.
Mai Tử Thanh định mở cửa thì Ninh Thư vội vàng nói: “Chờ một chút, tôi còn chưa mặc quần.”
Ninh Thư mặc quần lên.
Mai Tử Thanh mở cửa, đám học sinh như ong vỡ tổ lao vào, thấy người bị bút lông giết chết, đều sợ đến tái mặt, con gái đều thét lên.
Đi ở phía trước là nam sinh có dung mạo anh tuấn nhất, thấy loại tình huống này tuy sợ nhưng vẫn bình tĩnh hơn những người khác.
Người này chính là người đề xuất đến đây thu thập tranh, chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương.
“Chết, chết người rồi…”
“Thật khủng khiếp.”
Hơn ba mươi người chen chúc trong căn phòng này, nhưng chỗ quanh giường lại rất rộng, tất cả mọi người đều không dám tới gần chỗ có người chết.
Sắc mặt nữ sinh lúc hồng lúc trắng, không nhịn được nói: “Thầy ơi, là em đây.”
Đại thúc mặt không đổi sắc.
Ninh Thư thấy cô nương xinh đẹp này rất quen, chắc là nhiệm vụ giả siêu cấp kia đã nhập vào cơ thể này, khiến sức hút của cơ thể này tăng lên rất nhiều.
Ánh mắt của không ít nam sinh đều đặt trên người của cô ta, nhưng cô ta lại chỉ nhìn Giáo Y đại thúc.
“Đặt thi thể lên bàn.” Đại thúc nói với Ninh Thư.
Ninh Thư: Tại sao lại là tôi.
Kêu một cô gái như cô làm mấy việc lao động tay chân, trong phòng nhiều người như vậy sao lại bắt cô làm chứ.
“Để tôi làm cho.” Một nam sinh đứng dậy, vác thi thể lên trên bàn.
“Cảm ơn.” Ninh Thư nói cảm ơn.
“Không cần, tôi và cậu có quen biết mà.” Cậu ta mỉm cười.
Mẹ cha, chắc chắn là Trương Gia Sâm.
Đại thúc dùng kéo y tế cắt quần áo trên người thi thể, lộ ra làn da tái nhợt và bộ ngực đẫy đà.
Một vài nam sinh đỏ hết mặt lên, len lén nhìn, chỉ là một thi thể thôi vậy mà lại hút hồn đến vậy.
Đại thúc cầm dao giải phẫu lên, bắt đầu cắt từ phần da dưới cằm, cắt thẳng đến tận hông.
Đại thúc đeo găng tay, đặt một tay trên da thi thể, một tiếng “xoẹt” vang lên, cơ thể tách ra, lục phủ ngũ tạng hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người:...
“Ọe…”
Vài người sợ quá chạy lên lầu, nôn khan.
Ninh Thư có chút kinh hoàng, sao hắn lại hùng hổ vậy chứ.
Những người kia đều là nhập vào thân thể người khác, người này lại cứ xuất hiện như vậy, còn trở thành thầy giáo quốc hoạ chứ.
Những hội viên này còn một mực tin hắn là thầy giáo, thầy giáo nào lại độc ác, không yêu thương học sinh như vậy chứ?