Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 847 : Ai là hung thủ 8
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Lúc này Ninh Thư mới hiểu được câu Mai Tử Khanh nói nhiệm vụ giả đời đầu có quyền sinh quyền sát nhiệm vụ giả bình thường.
Nếu cô lớn mạnh rồi, đại thúc biến thái muốn xóa sổ cô, mẹ kiếp, thì cô sẽ xử hắn, xóa sổ hắn trước.
Không có sức mạnh, sẽ không có tôn nghiêm và quyền nói chuyện.
Kẻ mạnh có khỏa thân cũng vẫn tôn nghiêm.
Tu luyện cả đêm, đã luyện được một luồng kình khí trong đan điền, thân thể cũng ấm áp hơn nhiều, tay chân ấm áp, thoải mái hơn.
Vết thương bị sợi tơ siết rách thịt đã ngứa đỏ hết lên, Ninh Thư uống thêm mấy viên thuốc tiêu viêm, ngừa phát sốt nhiễm trùng.
Đại thúc và 795 xuống lầu, Ninh Thư vừa nhìn thấy đại thúc liền vội vã cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có đôi chân thon dài và góc áo phấp phới của hắn.
Hắn bước từng bước xuống lầu, như giẫm vào tim cô, khiến trái tim cô rất khó chịu.
Cô bắt đầu thấy sợ người này.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, thầm nguyền rủa trong lòng, đè nén cảm giác tiêu cực trong tim, một ngày nào đó cô sẽ trở nên lớn mạnh, một ngày nào đó cô sẽ báo thù rửa hận, xóa sổ hắn một lần.
Ninh Thư đang tự sướng.
“Mẹ kiếp, một đêm chết mất hai người, lại còn là nhiệm vụ giả?” 795 nhún vai: “Nhiệm vụ này đúng là phải vứt cho chó ăn rồi.”
Ninh Thư không nói gì, nếu không có bùa hộ mệnh bản nâng cấp, đã chết mất những ba người rồi đó.
Mẹ nó chứ, đổi được một cái bùa hộ mệnh bản nâng cấp tốn nhiều công đức lắm đó.
Ninh Thư ức đến không chịu được, nói rồi lại muốn rơi nước mắt.
“Lau ghế đi.” Đại thúc vẫy tay về hướng Ninh Thư.
Ninh Thư mỉm cười, giơ đôi tay bị băng bó lên: “Tay tôi què rồi.”
Ninh Thư sợ đến run lên, rốt cuộc là sát thủ biến thái lấy việc giết người làm thú vui, hay người có thâm thù đại hận muốn muốn dùng cách này để giết người.
Đại thúc vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, trên người toát lên sự lạnh lùng, đeo găng tay kiểm tra tình hình tứ chi, nhìn hai nữ sinh khác đang ôm chăn, chui trong góc tường, hỏi: “Đêm qua có động tĩnh gì không?”
Hai nữ sinh này đã sợ đến ngẩn ngơ, nghe thấy giọng đại thúc, toàn thân co rúm lại, hoảng sợ nói: “Không, không, không biết, em không biết gì hết.”
Một nữ sinh ôm đầu, con mắt đỏ đậm, khóc như điên: “Chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ chết hết…”
“Hu hu hu hu...” Nàng ta vừa khóc, vừa điên dại cười.
Bị sợ điên rồi.
“Bộp” một tiếng, chủ tịch câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương quỳ trên mặt đất, sắc mặt hốt hoảng mà tuyệt vọng, hắn liều mạng dập đầu xuống nền nhà, máu me đầm đìa.
“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy chứ...” Phàn Tuấn Dương lẩm bẩm: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Đại thúc mím chặt môi, sẵng giọng nói: “Đưa thi thể xuống dưới.”
Ninh Thư kiểm tra hiện trường, rốt cuộc là người trong phòng gây án hay từ bên ngoài đi vào?
Đại thúc nhấc chân đi lên trên giường, đưa tay gõ lên tường và giường, kiểm tra xem có mật thất hay địa đạo gì không.
Thời điểm tử vong không có lấy một chút động tĩnh.
Mỗi lần có người chết, đều không có tiếng động, khi người ta cảm thấy đau đớn sẽ kêu lên, nhưng cô tỉnh cả đêm đâu có nghe thấy âm thanh gì.
Là người làm, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Người bị giết lúc không có cảm giác hoặc lúc bị giết không cảm thấy đau đớn.
Có khi nào bị hạ thuốc hay bị người ta tiêm thuốc mê?