Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 848 : Ai là hung thủ 9
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Ninh Thư nghi ngờ người bị giết khi không có cảm giác, hơn nữa những người cùng ở trong phòng với cô cũng không có cảm giác, nói không chừng người trong gian phòng này đều ngủ như chết.
Ninh Thư hít mũi, cũng không ngửi thấy có mùi gì trong phòng, kiểm tra khắp nơi, phát hiện chân tường phía sau cửa có một đống tro nhỏ, từng đoạn từng đoạn một.
Có người đốt hương trong phòng.
Ninh Thư bốc chút tro, đưa lên mũi ngửi, nhưng không thấy có mùi gì, đúng là không có mùi gì thật.
Đại thúc đi tới, ngồi xổm bên người Ninh Thư, nhìn tro hương.
“Hương Tàng.” Đại thúc lạnh nhạt nói.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, Ninh Thư có nghe qua hương Tàng, loại hương này không có mùi vị, tàng chính là giấu đi, ngửi không hề có mùi gì hết.
Nhưng loại hương này có hiệu quả an thần rất mạnh, Hoa Đà trong truyền thuyết dùng lúc nạo xương chữa thương cho Quan Vũ, đốt hương Tàng, Quan Vũ không cảm thấy đau, lúc nạo xương, ông ta còn có thể uống rượu ăn thịt, đàm tiếu đánh cờ.
Người trong phòng đều ngủ như chết, mà người bị giết lại không hề hay biết.
Ninh Thư đi đến chỗ hai nữ sinh núp trong góc tường, đưa tay bấm một cái lên cánh tay nàng ta, dường như nữ sinh này không hề cảm thấy đau.
Mấy gian phòng trước kia không hề phát hiện ra cái này, chắc là bị người ta quét dọn rồi.
Hương Tàng là thứ rất hiếm thấy, chế tạo rườm rà, là phương pháp bí truyền đã thất truyền từ lâu, trên thị trường vốn không có vật này.
Đồ hiếm chắc chắn đắt, đắt không thể tưởng luôn.
Loại đồ này còn có thể xuất hiện sao?
749 tiến đến bên Ninh Thư nói: “Trong đám người này, ngoại trừ Phan Thìn đã chết, chỉ có nhà Phàn Tuấn Dương có tiền nhất.”
Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương máu me đầy mặt, hắn chán chường ngồi dưới đất, dựa vào tường.
Các dấu hiệu đều cho thấy Phàn Tuấn Dương là đáng nghi nhất.
Đại thúc đứng lên, nói với Ninh Thư: “Mang thi thể xuống dưới.”
“Tay tôi què rồi.” Ninh Thư giơ tay mình lên.
Ninh Thư vẫn luôn cảm thấy hai bà cháu chủ nhà này đáng nghi nhất.
Nhưng động cơ thì sao, lẽ nào giết người cho vui?!
Ninh Thư đặt mình vào hoàn cảnh để nghĩ, một đám người đến ở nhà mình, nguyên nhân gì khiến họ muốn giết tất cả chứ?
Vì tiền?
Nếu quả thật hai bà cháu này có gỗ Hoàng lê hoa, nếu hương Tàng cũng là của họ thì họ cũng không thiếu tiền.
Quá buồn chán?
Nên muốn chơi trò chơi giết người cùng những người này, đoán xem tôi là ai?
Báo thù?
Trong những người này có kẻ thù của bà cháu họ? Giết tất cả mọi người, chẳng lẽ sợ bị người khác phát giác, nên muốn giết tất cả mọi người.
Trong đầu Ninh Thư là một mớ bòng bong.
Luôn cảm thấy không logic.
Đại thúc chỉ vào nữ sinh bị dọa đến điên điên khùng khùng, nói: “Đừng giả điên giả dại nữa, hai nữ là cô giết.”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nữ sinh điên kia, nữ sinh này vẫn cười ha ha ha ha như trước.
“Lưu Man Man…”
“Cô ấy giết người...”
Mọi người lập tức rời xa nàng.
Lưu Man Man có chút mất kiểm soát.
Đại thúc hơi mất kiên nhẫn nói: “Trói lại, thay phiên canh gác.”