Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 865 : Thôn nữ sống lại (4)
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Trần Nhị Muội nhẫn nhịn cũng không làm Lý cẩu tử đối với nàng tốt hơn, nhường nhịn sẽ chỉ làm người như Lý cẩu tử càng thêm mất nết, nói cho cùng đây là thời đại nữ nhân bị trói buộc và ức hiếp.
Ninh Thư cùng đại ca Trần Lực bên cạnh về tới nhà, đi vào trong nhà, cha Trần giơ tẩu thuốc đánh tới Ninh Thư.
Ninh Thư cũng không đứng bất động để người ta đánh, chợt lách người tránh khỏi.
"Ngươi còn dám tránh?" Cha Trần đỏ cả mắt đến sắp nứt luôn.
Lý thị ở bên cạnh khuyên bảo: "Được rồi, ông già, Nhị Muội không phải trở về rồi sao?"
Cha Trần ngồi đập mạnh tàn thuốc, tức giận nói rằng: "Ngươi đã là con gái lớn rồi, không cần làm ra chuyện khiến ta không còn mặt mũi nào như vậy, còn nói ngươi đi lại với Lý cẩu tử."
Ninh Thư trợn mắt khinh thường một cái: "Cha, con làm sao có thể cùng Lý cẩu tử, Lý cẩu tử rõ ràng ở trong nhà Phương Dũng, lại còn ở trong nhà Phương Dũng ngủ nữa đó, có quan hệ gì với con?"
"Vợ Phương Dũng chạy tới nói với ta và mẹ ngươi là ngươi đan túi lưới, đan một lát đã không thấy tăm hơi." Cha Trần cầm điếu thuốc gác trên bàn nhỏ gõ.
"Con chỉ đi nhà xí, Bạch Y Xảo đã khẩn trương như vậy, ai biết nàng có tâm địa gì." Ninh Thư nói rằng: "Con về sau sẽ không đi nhà nàng học cái gì đan túi lưới nữa."
"Không đi thì không đi, đan túi lưới được bao nhiêu tiền chứ, làm tốt chuyện trong nhà là được." Cha Trần nói rằng.
Ninh Thư cười cười: "Cảm tạ cha."
"Đi cho gà ăn đi." Cha Trần nói.
Ninh Thư vén mành ra khỏi phòng, ngắt lá cây hơi ố vàng có lỗ sâu từ cửa đất trồng rau, cho gà ăn.
Trần Lực giúp đỡ Ninh Thư làm việc, hướng Ninh Thư nói rằng: "Ta thấy em Bạch không phải loại người đầu óc xấu này đâu."
"Bạch Y Xảo đẹp nhỉ." Ninh Thư dòm Trần Lực.
Từ khi nàng sống lại tới nay, đều cảm thấy là mộng, tỉnh lại chính mình sẽ nằm sấp trên mặt đất như trước, trước mặt bày chén bể, cầu xin những người trước mặt nàng cho ít tiền, cho chút đồ ăn.
Đời này không phải trải qua thời gian đó nữa, phải sống cùng Phương Dũng thật tốt.
Phương Dũng là thợ săn, quanh năm ở trong núi săn thú, trên người dính máu có cảm giác lệ khí, gương mặt lạnh lùng như thế rất có uy thế, làm cho người bắt nạt kẻ yếu như Lý cẩu tử suýt chút nữa sợ đến tè ra quần, căn bản không dám nói gì.
Bạch Y Xảo hướng Phương Dũng nói rằng: "Lý cẩu tử nói hắn đến tìm Trần Nhị Muội, nói cùng Trần Nhị Muội ước hẹn, lại chạy vào trong phòng để ngủ."
Phương Dũng cau lông mày đen đặc, nghi ngờ nói: "Trần Nhị Muội tại sao muốn hẹn Lý cẩu tử trong nhà của chúng ta?"
Phương Dũng là là người đấu trí đấu dũng với dã thú trong rừng núi, nếu quả thật không có đầu óc tại sao có thể quật khởi trong quân đội, cuối cùng lên cao huy hoàng.
Bạch Y Xảo mím môi một cái, tùy ý nói rằng: "Thiếp đây cũng không biết, ước chừng là cha Trần quản nghiêm, chỉ có thể dùng biện pháp như thế."
Phương Dũng dặn dò Bạch Y Xảo: "Người như Lý cẩu tử nói gì cũng không nên tin, cô nương nào trong thôn này thấy hắn mà không vòng đường khác chứ, Trần Nhị Muội còn chưa ngu như vậy, cùng người như thế dính líu quan hệ."
Bạch Y Xảo nghe Phương Dũng nói như vậy, trong lòng lập tức không vui, luôn cảm thấy Phương Dũng và Trần Nhị Muội có quan hệ gì đó chặt mãi không dứt.
Dù sao hai người này kiếp trước là phu thê, còn sinh con dưỡng cái rồi.
Tuy trong lòng không chịu được, trên mặt Bạch Y Xảo lại vừa cười vừa nói: "Nói như vậy chàng rất biết Trần Nhị Muội?"
"Không biết, nếu như Trần Nhị Muội không muốn lãng phí mình, thì sẽ không cùng Lý cẩu tử lui tới, Lý cẩu tử vừa nhìn là biết không phải người có thể để nữ tử giao phó cả đời." Phương Dũng vừa cười vừa nói.
Phương Dũng nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Bạch Y Xảo: "Làm sao ta lại cảm giác nàng đang ghen nhỉ, nàng là thê tử của ta, Trần Nhị Muội không có quan hệ với ta, ta chỉ là lý luận sự việc mà thôi."
Bạch Y Xảo đẩy tay Phương Dũng ra, làm bộ tức giận nói rằng: "Thiếp mới không có nổi máu ghen, chàng mới ghen đó."