Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 895 : Thôn nữ sống lại (34)
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
Ninh Thư cầm gậy gỗ, đâm một cái về phía bù nhìn rơm, đâm vào cổ bù nhìn, nói rằng: "Không cần nhiều chiêu thức hoa mĩ, cứ đâm về phía cổ và con mắt, nơi nào là vị trí chính yếu, thì đâm hướng đó."
"Đừng đâm lồng ngực, có xương ngực bảo vệ, có thể sẽ ghim thương gỗ lại." Ninh Thư lớn tiếng nói, sau đó đem thương gỗ trong tay cho Trần Lực.
Trần Lực cầm thương gỗ, cắn răng, bắp thịt trên mặt run rẩy, nghiêm khắc đâm tới chỗ bù nhìn.
Ninh Thư nhìn những người này tập luyện, mình thì vào nhà làm thảo dược, ra chiến trường nhất định sẽ bị thương.
Luyện tập một buổi chiều, buổi tối có người đến đưa cơm, chính là một cái bánh cao lương thô sơ, bên trong xen lẫn lá cây vàng ố.
Sau đó cho bánh cao lương vào nước lạnh ăn, Ninh Thư ăn bánh cao lương, cứng đến suýt nữa gãy răng, hơn nữa nuốt xuống còn rất nghẹn, cổ họng nóng hừng hực.
Ninh Thư nhanh chóng uống miếng nước nuốt bánh cao lương nghẹn ở cổ họng xuống.
Cuộc sống này thực sự là?
Nghịch tập một đời người khó như vậy sao?
Mấy ngày đều là thức ăn như vậy, người phía dưới có chút bất mãn, oán giận với Trần Lực: "Vì sao chúng ta ăn thứ chán nhất, ta nghe nói có người ăn bánh màn thầu, còn có bánh bao."
Trần Lực không biết nên nói gì, nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Đó là vì người ta có công với quân đội này, từng trải chiến trường từng giết địch, núi thây biển máu cũng đã qua, ăn ngon là chuyện bình thường, chúng ta có thể có cái ăn đã không tệ rồi."
"Ra chiến trường, nếu như mọi người có thể sống được, sẽ được ăn giống nhau." Ninh Thư nói.
Những người khác tuy là tức giận bất bình, cũng không tiện nói gì.
Vốn là năm ngày sau mới công thành, đột nhiên vào ngày thứ ba, đã ra lệnh tập hợp, nói là muốn công thành rồi.
Hơn nữa sáng sớm còn cho thêm một cái bánh cao lương.
Thì ra là muốn cho người ăn no.
"Nói không chừng ngươi sẽ không thấy được mặt trời ngày mai, còn có thời gian băn khoăn việc này sao." Ninh Thư suýt nữa thì trợn trắng mắt.
Phương Dũng híp mắt, không nói gì, Lưu tướng quân trên đài cao mở miệng: "Xuất phát."
Đội ngũ chậm rãi đi tới cửa thành cách đó không xa, đám người Ninh Thư đi cuối cùng.
Chạy chậm tới cửa thành, cửa thành đóng kín, trên cửa thành có binh sĩ bày sẵn trận địa đón địch, trống vang từng hồi.
Đây là cửa thành lớn nhất Đạt Châu, nếu như phá cửa thành này, toàn bộ đội ngũ sẽ có chỗ nghỉ chân, có thể lấy được lương thực tiếp tế cho toàn bộ đội ngũ, mọi mặt đều sẽ tăng vọt.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, công thành khó hơn thủ thành nhiều, hơn nữa bọn họ nghèo đến mức ngay cả thang mây để công thành cũng không có.
Ninh Thư đến bây giờ vẫn không biết, đội ngũ như vậy rốt cuộc sao lại thành công, chẳng lẽ dựa vào mạng người sao.
Ninh Thư nheo mắt, thấy trên tường thành có cung tiễn, còn có một cái máy bắn đá, tim đập rộn.
Lưu tướng quân đứng trên chiến xa cũ nát, Chu hộ vệ ở bên cạnh che chở hắn, trong tay Lưu tướng quân cầm cờ phất.
Chỉ có bốn đội quân vác cây gỗ cực lớn đánh tới cửa thành.
Ninh Thư kinh hoàng, thật sự muốn dùng mạng người mà đấu sao.
Nhưng vẫn chưa đi đến cửa thành, đã bị mưa tên bắn trúng, một người ngã xuống, lại có người bù vào, những người khác chỉ để bảo vệ an toàn đến được cửa thành.
Chốc lát tiếng kêu rên đã vang lên khắp nơi rồi.
Lưu tướng quân ra lệnh cho Ninh Thư và Trần Lực, để bọn họ thay thế những người đã ngã xuống.
Chỗ cây gỗ đó khác nào mục tiêu sống, cơ bản đều sống không nổi, lần đầu tiên Lưu tướng quân đã để bọn họ nâng gỗ.