Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 896 : Thôn nữ sống lại (35)
Ngày đăng: 06:54 30/04/20
"Muội muội..." Trần lực nhíu chặt lông mày, nếu quả thật là như thế này, đội ngũ của bọn họ hôm nay khả năng không về được rồi.
Ninh Thư cắn môi, nếu như không làm, bọn họ sẽ không thể đứng vững trong quân.
Tất cả chiến công vĩ đại đều dùng từng chồng xương trắng xếp lên.
Phương Dũng kéo cung, nhắm rất chuẩn, một phát đã giết chết cung thủ trên tường thành, ước chừng cung trong tay hắn vô cùng nặng.
Ninh Thư dùng dao chém gãy mũi tên bắn tới mình, trong đội ngũ đã có không ít người bị thương, nhờ vào Tuyệt Thế Võ Công, chỉ có cực ít người bị thương tới chỗ hiểm mà mất mạng tại chỗ.
Bịch một tiếng, cây gỗ rơi xuống đất, Ninh Thư vung tay lên, có hơn mười người đi theo phía sau Ninh Thư.
Ninh Thư nắm lấy sợi dây thừng buộc cây gỗ, đặt lên vai, điều động kình khí và nội lực trong cơ thể để vác cây gỗ mang tới cửa thành.
Người từng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công khí và lực đều lớn hơn người bình thường, đội ngũ này của Ninh Thư đi trước, có điều áp lực cũng rất lớn.
Đối phương tập trung hỏa lực công kích bọn họ, Ninh Thư nhìn người mình gục xuống, trong lòng đều đang chảy máu, đột nhiên cảm giác sởn cả da gà, quay đầu thấy một mũi tên bay đến mặt cô.
Ninh Thư cầm dao trong tay, chuẩn bị dùng dao chặt gãy tên ra, một mũi tên đột nhiên phi tới, bắn gãy mũi tên kia.
Ninh Thư không có thời gian để đờ người ra, dốc hết sức xông tới cửa thành, cảm giác bên tai có tiếng mũi tên gào thét xẹt qua, có tiếng mũi tên đâm vào da thịt.
Ninh Thư cắn rách cả môi, điều động tất cả kình khí trong thân thể, trong cổ họng khẽ rên một tiếng, mang gỗ xông về phía trước.
Khoảng cách đó cứ như xa tận chân trời.
Mà Trần Lực vì che chở cho cô nên đã bị thương.
"Tướng quân, xem ra hôm nay công thành có chút khó khăn." Chu hộ vệ nói với Lưu tướng quân.
Lưu tướng quân cau mày: "Lần đầu phải lên tinh thần, nếu không lần sau chỉ sợ đã sợ hãi rồi, hiện tại có giết đỏ cả mắt cũng không biết sợ, đợi một chút."
"Chỉ có thể gia tăng huấn luyện." Ninh Thư nói, chiến tranh chính là cối xay thịt, miễn bàn có bao nhiêu tàn khốc.
"Lưu tướng quân nói đội ngũ sẽ dừng ở Đạt Châu một thời gian, muốn phát triển Đạt Châu thành thủ đô." Trần Lực nói.
Đây là khoanh đất làm vua hả.
Khoanh vùng Đạt Châu xong, sau đó từng bước ăn ra các vùng xung quanh.
Như vậy cũng khá tốt, cứ vác cuốc cầm cào mãi sẽ không đi được xa, luôn cần phải biến mọi thứ thành chính quy.
"Lưu tướng quân nói, đến khi nghỉ ngơi, muốn phong thưởng cho chúng ta." Trần Lực nói: "Nói ra thì chúng ta cũng vô cùng may mắn, vừa đến đã đánh một trận đại chiến."
Ninh Thư đã hiểu, thảo nào Lưu tướng quân muốn bọn họ đi vác gỗ phá thành, làm chuyện nguy hiểm như thế mới thấy được biểu hiện tận trung.
"Bên Lưu tướng quân đã đi truy bắt binh lính bỏ trốn rồi, ta bị thương không đi được." Trần Lực nói.
"Không đi thì không đi, công lao nhỏ chút cũng không sao, còn nhiều thời gian." Ninh Thư không để ý lắm mà nói, mới đến còn chưa quen thuộc lắm, có danh lớn cũng không tốt, Đạt Châu chỉ là một địa phương nhỏ, về sau còn có nhiều chiến dịch hơn.
Sáng sớm hôm sau, người truy bắt binh lính bỏ trốn đã trở về, điểm tâm là bánh bao lớn thêm thịt, toàn quân đều ăn cái này.
Từ khi rời nhà, Ninh Thư lần đầu tiên ăn ngon như vậy, cho vào canh thịt ăn rất ngon.
Ninh Thư chỉ ăn một cái bánh bao, đem một cái bánh bao khác cho Trần Lực, cô ăn Tích Cốc đan, căn bản cũng không đói, ăn cái gì cũng chỉ ăn tượng trưng một chút.
Không phải ăn cái gì có thể còn sống nhất định chính là yêu quái.
"Muội ăn đi." Trần Lực không nhận, nói rằng: "Muội đã gầy đi rồi, ăn nhiều một chút."
"Ta ăn no rồi, huynh ăn đi."