Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 897 : Thôn nữ sống lại (36)

Ngày đăng: 06:54 30/04/20


Trần Lực có chút lo lắng, mỗi lần chứng kiến muội muội mình ăn có tí như mèo, lại không nhịn được nói rằng: "Kỳ thực muội không cần chia cho ta."



"À, ta không đói bụng." Ninh Thư đứng lên, chuẩn bị đi dạo xung quanh một chút, nơi này là quân doanh ở Đạt Châu, có các loại vũ khí, còn có một chút áo giáp.



Ninh Thư thấy Phương Dũng đang lau cung tên, suy nghĩ một chút rồi đi tới, nói rằng: "Cám ơn ngươi ra tay cứu ta."



Lúc đó mũi tên kia bắn tới phía cô, chỉ có Phương Dũng mới có thể bắn trúng mũi tên kia như vậy.



Phương Dũng mở miệng nói: "Không cần, nếu là cùng một quân đội, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu."



Bầu không khí giữa Phương Dũng và Ninh Thư khá xấu hổ, trước đây hai nhà mâu thuẫn, nếu nói trong lòng nhau không có vướng mắc là điều không thể.



Ninh Thư lại cảm ơn Phương Dũng lần nữa rồi xoay người rời đi, lần sau trả lại ơn cứu mạng của hắn là được.



Lưu tướng quân mang theo quân đội đến các nhà giàu trong Đạt Châu đòi lương thực, lấy mỹ danh là tài trợ cho những người này, ủng hộ việc làm của hắn.



Nếu như không cho, vậy khám nhà diệt tộc luôn.



Lưu tướng quân chỉ nhằm vào một ít nhà giàu, thành phá xong, cũng không trắng trợn tàn sát dân chúng trong thành, trước hết nói chuyện với những thương nhân trong thành.



Nếu như thương nhân muốn lũng đoạn thị trường hoặc là lên giá lương thực ào ào, Lưu tướng quân sẽ trực tiếp chém cho máu chảy thành sông, sau đó mới chậm rãi khoan thai thu lương thực về.



Sắt thép tạo ra chính quyền, trong tay có binh có người, dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện, dù sao không trả tiền không cho lương thực thì đánh đến lúc ngươi cho.



Bách tính Đạt Châu ban đầu cũng rất căng thẳng, sau lại thấy quân khởi nghĩa không động đến người thường, lá gan cũng lớn hơn.



Lưu tướng quân muốn đi thu tiền, Ninh Thư khuyến khích Trần Lực mang theo đội ngũ cùng đi theo sau kiểu gì cũng có cái tốt.



Công thành Đạt Châu xong, cuộc sống của bọn họ tốt hơn nhiều, mặc dù không phải luôn được ăn thịt, nhưng cũng không phải bánh cao lương cứng ngắc như trước đây, bánh màn thầu thêm chút canh thịt cũng vẫn được.




Những chuyện như vậy có người tranh nhau làm, vừa có công lao, lại có lương thực, công chiếm xong có thể được nhiều chỗ tốt lắm.



Trần Lực lấy được nhiệm vụ công chiếm Bình trấn, bèn hỏi Ninh Thư có đi không.



Ninh Thư gật đầu: "Đi, đương nhiên đi rồi."



Trần Lực thở dài một hơi, hắn bây giờ còn cần muội muội ở bên cạnh chỉ điểm, mặc dù không biết vì sao cùng một mẫu thân sinh ra nhưng lại khác biệt như vậy.



Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư và Trần Lực mặc áo giáp vào, thả người lên lưng ngựa, phía sau đội ngũ xấp xỉ hai trăm người đi theo, một người cầm cờ lớn, thật ra cũng khá ra dáng.



Trần Lực lớn tiếng hô xuất phát, đi về phía Bình trấn.



Đội ngũ vừa tới cửa thành, đã gặp một đội ngũ khá hoảng loạn, đang khiêng một người trên cáng.



"Sao vậy?" Trần Lực hỏi.



"Trần thủ lĩnh, Phương thủ lĩnh trúng tên rồi." Một binh sĩ nói.



Ninh Thư hơi kinh ngạc, với bản lĩnh của Phương Dũng, còn có thể trúng tên sao.



Ninh Thư tung người xuống ngựa, thấy Phương Dũng trên cáng đã hôn mê, một mũi tên xuyên vào lồng ngực Phương Dũng, lúc này đang ứa máu lã chã.



"Đặt xuống, ta xem một chút." Ninh Thư lấy thuốc và dao găm trong túi ra.



"Trần cô nương, mũi tên này có gai." Binh sĩ nói, bọn họ không dám động vào.



Ninh Thư mím môi một cái, mũi tên có gai, nếu như cứng rắn rút ra, dính cả da lẫn thịt, nói không chừng sẽ tổn thương tới kinh mạch, người thường căn bản sống không nổi, nếu như tùy ý để tên trong thân thể, thân thể sẽ bài trừ dị vật, mà nhiễm trùng hư thối, cũng sống không được.