Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 904 : Thôn nữ sống lại (43)

Ngày đăng: 06:55 30/04/20


Trần Lực: Mẹ cha...



Trần Lực đem bức họa ném xuống đất: "Ông đây sẽ không bỏ qua cho hắn, nữ ma đầu dính máu tanh đầy tay, để hắn nhìn coi ai mới là ma đầu."



"Vậy người này thì sao?" Trần Lực lại lấy ra một bức họa: "Con lớn nhất của Lý thừa tướng, ta nghe nói hắn có chút ý tứ với muội, còn theo ta làm quen, hỏi tình huống của muội nữa."



"Hắn không tồi, về sau phải kế thừa cha hắn, hiện tại đang ở Lễ bộ mài giũa, nghe nói là nhân tài, tiền đồ vô lượng." Trần Lực nói.



"Nghe nói, những gì nghe nói có thể không nhất định đều là thật." Trần Nhị Muội lạnh nhạt: "Vậy huynh có nghe nói hay không, hắn có một hồng nhan tri kỷ, nhưng cha hắn hạ lệnh kêu hắn cưới ta, hiện tại chinh chiến không ngừng, võ quan đắc thế, Lý thừa tướng muốn liên hôn, Lý công tử mà huynh nói chuẩn bị lấy ta về nhà làm Bồ Tát để cung phụng, sau đó sẽ cùng hồng nhan tri kỷ ân ân ái ái đó."



"Ca ca, đi ra từ núi thây biển máu, thật vất vả mới có cuộc sống như thế, ca ca muốn giao phó ta cho người như vậy à." Trần Nhị Muội bất đắc dĩ.



Trần Lực: Mẹ mẹ mẹ cha...



Trần Lực đem bức họa ném xuống đất, nghiêm khắc dầy xéo bằng hai chân: "Thằng khốn nạn..."



"Nhưng mà muội muội, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cha mẹ..." Trần Lực cũng rất bất đắc dĩ: "Nếu những công tử ca văn nhã này không được, vậy chọn trong quân đội?"



"Nhưng những nam nhân này căn bản cũng không phải phu quân để giao phó suốt đời, lẽ nào ta vì ánh mắt của người khác, mà tùy tiện gả mình đi, ca ca, ta không cam lòng, ta không sợ chết, chỉ sợ ở nhà, lúc nào cũng phải nhìn trượng phu." Trần Nhị Muội nói rằng: "Trả giá lớn để ra khỏi cảnh hậu trạch, mọi người lại liều mạng tiễn ta lui về hậu trạch."



Trần Lực thấy muội muội mình đỏ cả mắt, thở dài một hơi nói rằng: "Tùy muội vậy, ta sẽ không buộc muội."



"Thật là, có người thương cũng là chuyện tốt mà, tựa như chị dâu muội." Trần Lực nói rằng: "Chị dâu muội rất thương ta, rất ấm áp."



Trần Nhị Muội xử lí dược liệu: "Nữ nhân tốt dễ có, nam nhân tốt tuyệt chủng."



Trần Lực:...



Trần Nhị Muội không hề có thành ý nói: "Có lẽ ta có thể gặp được một nam nhân để cho ta nguyện ý gả thì sao."




Ôn Ngọc quay đầu thấy Bạch Y Xảo nhìn mình chằm chằm, sửng sốt một chút, nữ tử bên cạnh hắn hỏi hắn sao vậy?



Ôn Ngọc chỉ hơi sửng sốt một chút, quay đầu nói không có gì với nữ tử, sau đó cũng không quay đầu lại đi cùng nữ tử.



Đi rất bình thản, lúc đó nói phải đem nàng trở thành người xa lạ, hiện tại thực sự coi nàng thành người xa lạ rồi?



Ôn Ngọc quên nàng như vậy so với cười nhạo nàng càng làm cho Bạch Y Xảo khó chịu hơn, nói như vậy trong lòng Ôn Ngọc thật sự không có nàng?



Trên đời ngược tâm nhất chính là, tin tưởng vững chắc thứ vĩnh viễn thuộc về chính mình lại nói mất là mất, Bạch Y Xảo cảm thấy tình yêu của Ôn Ngọc vĩnh viễn thuộc về mình.



Nàng có thể để Ôn Ngọc yêu mà không có được, khắc sâu vào trong lòng.



Nhưng bây giờ Ôn Ngọc làm sao có thể bình thản như vậy, Bạch Y Xảo cũng hoài nghi Ôn Ngọc thực sự có yêu nàng sao?



Nhưng Ôn Ngọc canh giữ ở bên người nàng ba năm có thể là làm bộ sao?



Bạch Y Xảo muốn xông tới chất vấn Ôn Ngọc, chất vấn hắn đến cùng yêu hay chưa từng yêu? Nhưng khi nhìn thấy hắn cúi đầu cùng nữ tử bên người nói chuyện, vẻ mặt ôn nhu, làm sao cũng không nhấc chân nổi.



Ôn nhu đã từng thuộc về của nàng đó!



Bạch Y Xảo cảm giác mình bị thế giới từ bỏ, thứ thuộc về nàng đều không còn, không còn gì cả.



Ông trời thực sự là không công bằng, khuôn mặt Bạch Y Xảo oán hận mà vặn vẹo.



Ninh Thư tắt đi màn hình, bởi vì lòng tham, kết quả đều không có được.



Không có thứ gì ở tại chỗ chờ ngươi, muốn có được tất cả cái tốt, làm sao có thể chứ.