[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 712 : Người đàn ông thật thà (18)

Ngày đăng: 07:37 24/08/19

Bởi vì Thái An Kỳ vừa mới nội soi ruột nên cảm thấy có chút khó chịu, cũng vì thế mà cô ta có lý do để nằm lười trên giường. Ninh Thư cũng không gọi cô ta dậy mà bắt đầu cặm cụi sắc thuốc. Cũng may là việc sắc thuốc ngày nay không cần phải cầm quạt phe phẩy để canh lửa như trước nữa. Ngoại trừ những vị thuốc trong đơn do bác sĩ đông y kê, Ninh Thư còn cho thêm một vài vị thuốc nữa, đợi đến khi đã sắc xong thì cô liền bưng lên phòng cho Thái An Kỳ. Ninh Thư gõ cửa rất lâu Thái An Kỳ mới chịu mở cửa, khi cô ta thấy Ninh Thư cầm một bát nước đen thui lập tức bịt mũi, sau đó ớ lên một tiếng. “Uống đi.” Ninh Thư đưa chén thuốc trong tay cho Thái An Kỳ. Thái An Kỳ lắc đầu: “Tôi không uống, việc sinh con hay không là tự do của tôi.” Ninh Thư cũng không tức giận, mà đặt chén thuốc xuống tủ đầu giường, rồi nhìn Thái An Kỳ một cách chăm chú, cuối cùng hỏi: “Tại sao cô có thể tự tin như vậy? Là vì Vương Bác thích cô sao?” Thái An Kỳ cuốn những lọn tóc xung quanh ngón tay, nhướn mày lên mà nói: “Bà có thể bảo Vương Bác ly hôn với tôi, tôi thì rất sẵn lòng, nhưng cũng không biết là Vương Bác có nguyện ý hay không thôi.” Ninh Thư mím môi, lạnh nhạt nói: “Mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình, có trách nhiệm với xã hội, cũng có trách nhiệm với gia đình, bà nội trợ cũng là một công việc, tôi cũng không nhất thiết yêu cầu cô phải làm việc nhà, cô cũng có thể ra ngoài làm việc.” “Tại sao tôi phải làm như vậy, tại sao phải đi làm, tại sao phải làm việc nhà.” Thái An Kỳ nói. Ninh Thư cảm thấy nghẹn họng, rồi nhìn Thái An Kỳ trân trối: “Vậy thì cô có cống hiến gì với cái nhà này, nam chủ ngoại nữ chủ nội, chứ không phải là người phụ nữ không phải làm gì cả, cô cũng nên có sự nghiệp và công việc riêng của mình.” Không có công việc, không chịu làm việc nhà, cũng không muốn sinh con, mỗi một thành viên trong gia đình đều có vai trò của riêng mình, tất cả mọi việc để một người làm giống như công ty chỉ có một thành viên vậy, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ. Gia đình cũng cần phải được chăm chút, cho dù là công việc hay việc nhà thì đều là những sợi dây gắn kết cả gia đình lại với nhau. Chỉ cần có công việc, có thể kiếm tiền thì cho dù là công việc part time cũng không sao, nhưng cái gì cô ta cũng không có mà lại còn yêu cầu người khác phải cưng chiều cô ta vô điều kiện. Cô ta quá mức đề cao giá trị của bản thân mình rồi. Theo sự tiến hóa của nhân loại thì đàn ông phải làm công việc nguy hiểm nhất là săn bắn, còn phụ nữ thì để ý đến những thứ vặt vãnh khác, sau khi xã hội loài người phát triển đến ngày hôm nay, người phụ nữ rốt cục cũng có thể lựa chọn cách sống và công việc mà mình thích. Nhưng không có nghĩa là người phụ nữ không cần phải làm gì cả, cho dù không làm gì thì cô ta vẫn còn một nhiệm vụ, đó chính là sinh con đẻ cái, và cũng dựa vào cái đó để có thể có được những thứ cần thiết cho việc sinh tồn. “Ồ, chẳng lẽ là phụ nữ thì nhất định phải sinh con sao, tôi sẽ không sinh.” Thái An Kỳ thờ ơ nói. Ninh Thư:... Được rồi, Ninh Thư không biết phải nói cái gì. “Uống thuốc đi.” Ninh Thư cầm bát thuốc lên. Thái An Kỳ không nhịn được mà nói: “Tôi nói rồi, tôi không uống.” Ninh Thư liếc mắt nhìn đối phương: “Uống đi, cũng không nói là uống hết liền bắt cô đẻ em bé, dù sau cô đang mắc bệnh phụ khoa, nên có thể coi như để chữa trị căn bệnh phụ khoa của cô.” Sắc mặt của Thái An Kỳ lập tức chuyển sang màu đen, cầm lấy chén thuốc rồi bịt mũi, một hơi uống sạch bát thuốc, cuối cùng vì mùi vị của bát thuốc mà nôn khan một tiếng. Ninh Thư cầm bát ra khỏi phòng, Thái An Kỳ hừ một tiếng, rồi nằm xuống giường ngủ tiếp. Ninh Thư cũng không yêu cầu Thái An Kỳ làm việc nhà. Khi Vương Bác đi làm về thì Ninh Thư lập tức nói với hắn: “Con đi xem vợ của con đi, nó đang cảm thấy không khỏe.” Vương Bác vội vàng đi về phía phòng ngủ của hắn. Bữa tối ngày hôm nay là mỗi người một bát mỳ, Thái An Kỳ nhìn thấy thức ăn hôm nay rất thanh đạm thì biểu cảm trở nên không tốt: “Tại sao chúng ta phải ăn thứ này?” Sắc mặt của Ninh Thư không có chút thay đổi: “Bây giờ con đang phải uống thuốc, hơn nữa khi uống thuốc đông y thì phải kiêng rất nhiều thứ, nhất là mấy món cay nóng, nhiều dầu mỡ.” Ninh Thư: Bà nó, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ học được cách nấu ăn. Thái An Kỳ trợn mắt, sau đó không ngừng cầm đũa chọc vào trong bát mì. Vương Bác an ủi Thái An Kỳ: “Dạo này em cố gắng nhẫn nại một chút.” “Cũng không phải là anh phải uống thuốc, nói dễ hơn làm nhiều.” Thái An Kỳ tức giận nói. Sắc mặt của Vương Bác trở nên ảm đạm, Thái An Kỳ chưa bao giờ chịu nói chuyện một cách bình tĩnh hay để ý đến cảm xúc của hắn. Vương Bác thấy Ninh Thư đang nhìn hắn chằm chằm thì cũng chỉ biết giật giật yết hầu, cuối cùng cúi đầu ăn mì. Thật lòng mà nói, mỗi lần Ninh Thư nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Bác thì cô đều cảm thấy tay chân ngứa ngáy, cô chỉ hận không thể nắm lấy cổ áo của hắn mà rít gào, chẳng lẽ ưỡn thẳng sống lưng mà nói hai câu thì sẽ chết sao. Không bắt nạt anh thì sẽ bắt nạt ai đây, không hề có chút nguyên tắc nào trong việc đối nhân xử thế, kiểu người như vậy thì hoặc là bị người khác bắt nạt, hoặc là tùy ý làm bậy. Rất rõ ràng Vương Bác và Dương Tử Di chính là loại người bị người khác bắt nạt. Thái An Kỳ chọn hai người này không phải là vì cô ta cảm thấy hai người này dễ bắt nạt sao. Ninh Thư nhàn nhạt mà nói với Thái An Kỳ: “Mẹ sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng giữa hai vợ chồng con, nhưng Vương Bác là chồng của con, tối thiểu con phải tôn trọng nó chứ.” Thái An Kỳ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Hắn có chỗ nào để tôi tôn trọng chứ.” Ninh Thư đặt đũa xuống: “Vậy thì nó có chỗ nào không phải với con, là vì lương của nó không cao, thành thật, không biết lãng mạn, đó là con người của nó, và đó cũng là lý do khi con chọn nó, vậy mà bây giờ con lại đổ mọi sai lầm của mình lên trên đầu nó sao.” “Lúc trước mắt của tôi bị mù mới chọn hắn.” Thái An Kỳ tức giận nói. “Mẹ...” Vương Bác nhỏ giọng gọi Ninh Thư, sắc mặt của hắn trở nên ảm đạm, hắn cũng chỉ biết nói mẹ mình đừng tranh cãi nữa. Ninh Thư cũng không nói gì nữa, tiếp tục cầm đũa lên để ăn mì. Vương Bác thở dài một hơi, sau đó quay sang thấy Thái An Kỳ đang không ngừng chọc đũa vào bát mì, hiển nhiên là nó không hợp với khẩu vị nên đối phương đang rất tức giận. Sau khi ăn cơm, Ninh Thư lại mang một bát thuốc nữa đến cho Thái An Kỳ. Thái An Kỳ thấy vậy thì sắc mặt của cô ta còn đen hơn cả bát thuốc nữa, vừa khó ngửi lại vừa khó uống. Thái An Kỳ uống sạch bát thuốc trong một hơi, không phải là vì sinh con, mà là vì chữa bệnh. Thái An Kỳ uống xong bát thuốc thì lập tức về phòng ngủ để nghịch điện thoại và máy tính. Vương Bác ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, cứ ngồi thừ ở đó, trước đây nhìn hắn giống người không giỏi ăn nói, còn bây giờ thì nhìn ngu hơn trước nhiều. Ninh Thư đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt của Vương Bác rồi nói: “Thử cố gắng nói chuyện với vợ con xem.” Vương Bác có chút thất bại mà nói: “Cô ấy căn bản là không nghe lời con nói.” “Hơn nữa con cũng không nói lại cô ấy.” Nếu như người trước mắt không phải là con trai của mình thì cô sẽ cười nhạo hắn một trận. Mọi người đều nói muốn cưới vợ thì phải chọn người hiền lành, muốn một người vợ xinh đẹp quyến rũ, lại muốn đối phương phải hiền lành thì cũng phải xem bản thân mình có thể trấn áp đối phương hay không. Sùng bái kẻ mạnh chính là bản năng của loài người, phụ nữ vẫn luôn khát vọng bản thân bị một người đàn ông cường đại chinh phục. Nếu như Vương Bác là một vị tổng giám đốc, thì hắn không cần phải làm gì cả, tiền tài và địa vị xã hội sẽ tự động tăng thêm mị lực cho hắn, ít nói thì trở thành lạnh lùng, biết giữ mình, chất phác sẽ trở thành ngốc nghếch mà đáng yêu. Ha ha ha... Ninh Thư hỏi Vương Bác: “Chẳng lẽ con muốn sau này sẽ sống như thế sao, nếu như mẹ không còn nữa thì sau này chỉ sợ đến lúc con đi làm về cũng không có nổi bát cơm nóng mà ăn mất.” “Con có thể nấu nướng.” Vương Bác chần chừ một lúc mới lên tiếng. Ninh Thư gật đầu: “Rất có khí phách, mẹ coi trọng con.” Vương Bác:... Vương Bác trải chiếu trong phòng khách, rồi ngả lưng xuống mặt đất. “Sao con không về phòng của mình?” Ninh Thư hỏi, dạo gần đây Vương Bác đều ngủ trên sàn nhà. Vương Bác lắc đầu: “Con có chuyện muốn suy nghĩ.”