[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 713 : Người đàn ông thật thà (19)

Ngày đăng: 07:37 24/08/19

Ninh Thư thấy Vương Bác nằm trên nền đất thì lập tức trợn tròn mắt, nếu không thì sao mọi người gọi hắn là người thật thà, việc gì phải ngủ trên sàn nhà, ngủ trên giường không phải là thoải mái hơn sao? Cho dù có chuyện phải nghĩ thì cũng nên nằm trên giường, cho dù anh có đang chịu khổ thì người khác cũng không quan tâm, vậy thì tại sao phải hành hạ bản thân chứ. Ninh Thư kéo Vương Bác dậy: “Đi vào trong phòng mà ngủ.” Vương Bác lắc đầu: “Vẫn là không vào thì tốt hơn.” “Vì sao?” Ninh Thư hỏi Vương Bác: “Nếu không muốn nhìn mặt của Thái An Kỳ thì ly hôn, chiến tranh lạnh như vậy để làm cái gì chứ.” “Không phải, là con...” Vương Bác không biết phải nói như thế nào, chẳng lẽ phụ nữ đều có thể nói như vậy sao? “Nếu con vào trong thì chẳng mấy chốc sẽ lại cãi nhau, con không muốn vào.” Vương Bác nói. “Con không để ý đến nó là được, không cãi nhau với nó là không có chuyện gì rồi.” Ninh Thư tức giận nói. Vương Bác gãi đầu: “Nếu con không để ý đến thì cô ấy lại chê bai con.” Thái An Kỳ sẽ nói hắn là người khô khan, không biết cách ăn nói. Ninh Thư:... Ha ha ha, đây là vì không có tình yêu. Chán ghét đối phương đến nỗi chỉ cần nhìn người đó thở thôi cũng thấy khó chịu rồi. Ninh Thư tức giận nói: “Đợi cãi nhau xong thì ngủ, nhỡ đâu sẽ không cãi nhau thì sao.” Vương Bác nhìn Ninh Thư mà không biết phải nói gì: “Mẹ...” “Đi vào trong phòng mà ngủ, nó sẽ không dám nói gì đâu.” Ninh Thư nói. Vương Bác chỉ có thể đi vào trong phòng ngủ. Kết quả là hắn lại bị đuổi ra khỏi phòng giữa đêm hôm khuya khoắt, Ninh Thư mở cửa thì thấy Vương Bác đang cặm cụi trải chiếu: “Lần này là vì chuyện gì?” Biểu cảm của Vương Bác có phần chán chường, cũng không lên tiếng. “Chuyện gì?” Ninh Thư lại hỏi. Vương Bác cảm thấy vừa ngại ngùng lại vừa khuất nhục: “Chỉ là những chuyện nhỏ giữa vợ chồng thôi.” Ninh Thư chớp mắt: “Chẳng lẽ là con bất lực?” “Mẹ...” Vương Bác suýt chút nữa là nhảy dựng lên, sau đó lập tức nói: “Cô ấy không đồng ý.” Không đồng ý làm mấy chuyện giữa vợ chồng, Ninh Thư an ủi Vương Bác: “Có lẽ là hôm nay nó vừa đi kiểm tra sức khỏe cho nên cảm thấy không thoải mái.” “Lúc đầu con cũng không nghĩ đến, An Kỳ nói con coi cô ấy là gái làng chơi, cô ấy đang khó chịu mà con còn cưỡng ép cô ấy làm việc đó.” Vương Bác thở dài: “Con không nghĩ như vậy, nhưng cô ấy vẫn rất tức giận.” Ninh Thư gật đầu: “Vậy thì con cứ ngủ trên mặt đất, nghỉ ngơi cho tốt vào.” “Mẹ...” Vương Bác gọi Ninh Thư lại, cô quay đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì?” “Không có... không có chuyện gì.” Vương Bác lắc đầu. Ninh Thư trợn tròn mắt, nói câu ly hôn thì khó khăn như thế sao? Không nỡ chia tay, nhưng khi ở chung một chỗ thì lại cãi nhau suốt ngày, lại không phải là ngược luyến tình thâm. Ninh Thư quay về phòng mình để nghỉ ngơi, hôm sau còn phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Vương Bác. Vương Bác ăn sáng xong lại gọi Ninh Thư: “Mẹ...” Ninh Thư nhìn Vương Bác: “Có chuyện gì.” Vương Bác bực dọc mà vò đầu bứt tai: “Không có chuyện gì cả, con đi làm đây.” Ninh Thư: →_→ Ninh Thư lại sắc thuốc rồi bê sang phòng cho Thái An Kỳ, lúc này cô ta vẫn đang mơ mơ màng màng, bởi vì mới ngủ dậy, cảm thấy khát nước nên cô ta đã uống cạn cả chén thuốc. Sau đó lại nằm xuống giường để ngủ tiếp. Ninh Thư vươn tay ra đặt lên trên bụng của Thái An Kỳ, Thái An Kỳ vì đau bụng mà tỉnh giấc, bụng của cô ta rất đau, giống như là đang có người cầm kim đâm vào bụng vậy. “Bà làm cái gì, bà làm đau tôi, bà vừa dùng cái gì để đâm tôi.” Thái An Kỳ nhìn xuống bụng của mình, nhưng mà cũng không có gì khác thường cả. Thế nhưng lúc nãy cô ta cảm thấy bụng của mình rất đau. Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Mẹ chỉ muốn lấy cái chăn mỏng để đắp cho con thôi.” Vẻ mặt của Thái An Kỳ giống như còn có chút nghi ngờ, sau khi cô ta kiểm tra lại thì cũng không có gì kỳ lạ cả, hơn nữa bây giờ cũng không còn đau như lúc nãy nữa, giống như cơn đau vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Thái An Kỳ cũng không quan tâm đến vấn đề đó nữa, mà tiếp tục nằm xuống để ngủ. Ninh Thư cầm bát ra khỏi phòng. Thái An Kỳ ngủ đến trưa mới tỉnh, sau có tùy tiện lấy quả táo ra ăn rồi ngồi trên sô pha để đợi cơm trưa. Trưa hôm đó Vương Bác cũng không trở về ăn, hắn gọi điện cho Ninh Thư nói bản thân hôm nay ăn ở ngoài, không về nhà ăn cơm. Ninh Thư nhìn về phía Thái An Kỳ, thấy cô ta đang ngồi xem TV thì cũng không nói gì mà bắt đầu nấu hai bát mì. Khi Thái An Kỳ nhìn thấy hai bát mì thanh đạm này thì vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ, xoay người đi về phòng của mình, trang điểm thật đẹp để đi ra ngoài. Ninh Thư nhướn mày hỏi: “Con đã khỏe hơn rồi à?” “Con ra ngoài tụ tập với mấy cô bạn thân.” Thái An Kỳ nói. Ninh Thư: →_→ Chị em thân thiết? Ninh Thư hòa ái nói: “Con chờ một chút, hai mẹ con mình cùng đi.” Thái An Kỳ trợn tròn mắt nhìn: “Mẹ đi với con?” Ninh Thư ăn hết chỗ mỳ ở trong bát, sau đó nói: “Nếu như con cảm thấy khỏe hơn rồi thì đi chợ với mẹ.” “Con đã hẹn với mọi người rồi, mấy người chị em của con đều đang đợi con rồi.” Thái An Kỳ nói. “Tôi biết cô muốn đi hẹn hò với đàn ông, nên đừng nói là chị em gì cả.” Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Cô đi mua thức ăn với tôi.” Thái An Kỳ mím chặt môi rồi nói: “Không phải là đàn ông mà là phụ nữ.” “Thì gọi điện thoại cho bọn họ, nói cô cảm thấy khó chịu trong người, không đi được.” Ninh Thư nói với Thái An Kỳ. Thái An Kỳ lập tức nói: “Tôi muốn đi đâu thì đó là tự do của tôi, không cần bà phải quan tâm, hơn nữa bà cũng không có quyền quản.” Ninh Thư nói: “Tôi biết là tôi không có quyền quản cô, thế nhưng tôi phải biết là cô có đi hẹn hò với người đàn ông khác không, tôi không nói chuyện lần trước cho Vương Bác biết cũng không có nghĩa là tôi dung túng cho loại hành vi đó của cô.” Thái An Kỳ tức đến mức dậm chân xuống sàn, sau đó lại xoay người đi vào trong phòng. “Có muốn đi chợ mua đồ ăn với mẹ không?” Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ. Thái An Kỳ tức giận nói: “Không đi.” Một lúc sau thì Thái An Kỳ lại đi ra để ăn hết bát mỳ đã nguội ngắt kia, sau đó chỉ ở lỳ trong phòng không chịu ra ngoài. Ninh Thư cầm bút và vở đến gõ cửa phòng. Thái An Kỳ ra mở cửa thì thấy bút và vở trong tay của Ninh Thư, sắc mặt của cô ta trở nên đen thui: “Sức khỏe của tôi không tốt mà bà còn muốn làm việc nhà, tại sao trên đời này lại có một bà mẹ chồng độc ác như bà vậy chứ.” Biểu cảm của Ninh Thư không hề thay đổi, nói: “Lúc nãy con vừa nói là con đã khỏe lên rồi mà?” “Tôi nói lúc nào chứ, tôi chưa bao giờ nói mình đã khỏe lên cả.” Thái An Kỳ lập tức phản bác, sau đó đóng cửa lại cái rầm. Ninh Thư đứng ở trước cửa, nhún vai, cô ta vui vẻ là được rồi. Ninh Thư trở về phòng của mình, sau đó lấy máy tính để lên mạng, rồi bắt đầu hack vào máy tính của Thái An Kỳ. Dù gì thì cô cũng đã từng học cách lập trình máy tính, tuy chưa được tính là một hacker lợi hại nhưng việc hack vào máy tính của Thái An Kỳ chỉ là việc nhỏ. Thái An Kỳ ngồi trong phòng, đang nói chuyện với người khác trong khi không có mảnh vải che thân, biểu cảm quyến rũ, đôi lúc còn làm ra những động tác khêu gợi nữa. Ninh Thư lưu hết những thứ đó lại, sau đó bắt đầu điều tra những người đang nói chuyện với Thái An Kỳ, hầu hết bọn họ đều là đàn ông, những người mà cô ta thường liên lạc cũng đều là đàn ông. Bà nó, loại tình huống này của Thái An Kỳ có thể gọi là gì đây? Nói cô ta là gái gọi cũng không phải, cô ta dựa vào mị lực của bản thân để quyến rũ vài người đàn ông một lúc, so với gái gọi thì có vẻ thanh lệ thoát tục hơn rồi. Ninh Thư trợn tròn mắt, đây là kiểu thế giới nào thế này. Đoán chừng là sợ Ninh Thư lại đột nhiên xông vào như lần trước nên Thái An Kỳ đã chặn vài thứ ở trước cửa, đủ để cô ta có thời gian chạy vào nhà tắm để mặc quần áo.