[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 714 : Người đàn ông thật thà (20)
Ngày đăng: 07:37 24/08/19
Thái An Kỳ ở phòng bên nói chuyện vui đến quên cả trời đất thì Ninh Thư cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình không nháy mắt.
Thái An Kỳ không muốn làm chuyện vợ chồng với Vương Bác nhưng lại tươi cười như hoa, hơn nữa lại không mảnh vải che thân trước mặt người đàn ông khác.
Có thể biến xã giao thành “chịch xã giao”, giữ mình trong sạch có xung đột gì với xã hội phong kiến sao?
“Ồ, cô đúng là đồ nhà quê, cô sống ở thời cổ đại sao?”
“Ồ, chảnh chó cái gì chứ, gì mà sau khi kết hôn mới có thể...”
“Ồ, gái trinh thật đáng xấu hổ, bà cô già.”
Loại hành vi này của Thái An Kỳ mới nên bị mọi người khinh bỉ.
Đừng có nói là tại sao đàn ông có thể lăng nhăng thì sao phụ nữ lại không thể, bây giờ nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng có thể sống theo cách mình muốn, có thể tán tỉnh những người đàn ông mà mình muốn.
Nhưng mà trong những chuyện như vậy thì người phụ nữ sẽ là người chịu thiệt, cho dù xã hội đã phát triển hơn nhưng sự hà khắc dành cho người phụ nữ cũng không ít đi.
Nếu như có thể sống mà không cố kỵ ánh mắt của người đời thì cứ coi như cô chưa nói gì cả.
Thái An Kỳ thấy thời gian đã không còn sớm, nên bắt đầu hướng về phía máy quay mà từ từ mặc đống quần áo dưới đất vào, khiến cho người đàn ông ở đầu bên kia bị cô ta trêu chọc đến mức suýt không kìm nén được.
Ninh Thư lưu video đó vào trong USB.
Ninh Thư cũng không biết là cô đã thu thập được bao nhiêu video như thế này, cách này đúng là tốt, Ninh Thư đã dùng chiêu này ở rất nhiều thế giới.
Kỹ năng cũng càng lúc càng thuần thục rồi.
Ninh Thư cũng chuẩn bị sắc thuốc cho Thái An Kỳ, còn Thái An Kỳ cũng không phản đối quá nhiều vì dù sao sau khi uống thuốc thì cô ta cảm thấy thân thể của mình khá hơn trước nhiều.
Bởi vì đã hết thuốc cho nên Ninh Thư lại đi mua thêm vài thang nữa, một ngày ba bữa sắc cho Thái An Kỳ uống.
Dù gì Ninh Thư cũng chỉ biết nấu mỳ, cho nên thích ăn thì ăn.
Ninh Thư cảm thấy cả đời này cô sẽ không có mẹ chồng, cho nên có biết nấu cơm hay không cũng không quan trọng.
Ngày nào cũng phải uống thuốc và ăn mỳ nên sắc mặt của Thái An Kỳ càng lúc càng khó coi, thường xuyên giận dỗi với Vương Bác nói muốn gọi thức ăn bên ngoài.
Vương Bác cũng chỉ có thể thuận theo ý của cô ta, vốn dĩ hai người bọn họ đang cãi nhau, nên Vương Bác cũng rất sẵn lòng làm cho Thái An Kỳ vui vẻ.
Dạo gần đây Thái An Kỳ chưa được ăn thịt, nên khi cô ta thấy Vương Bác đồng ý thì lập tức lấy điện thoại di động ra để đặt món.
Cô ta đặt sashimi, bò bít-tết, và một đống đồ ăn khác.
Thái An Kỳ gọi một đống đồ ăn mà cô ta thích, Thái An Kỳ cảm thấy không nhân cơ hội này mà làm thịt đối phương thì đúng là phí.
Đến lúc thanh toán thì Ninh Thư có thể thấy Vương Bác cầm một tập tiền trong tay, khi đưa cho người ta cánh tay của hắn còn có chút run rẩy.
Vương Bác thở dài một hơi.
Thái An Kỳ thoải mái mà ăn, cô ta cảm thấy bản thân mình đã đói rất lâu rồi.
Vương Bác nhìn bàn đồ ăn, lại nhìn Thái An Kỳ, biểu cảm có phần co quắp.
Ninh Thư thấy Vương Bác không hề động đũa thì nói: “Ăn đi, gọi nhiều món như vậy sao không ăn đi chứ.”
Vương Bác ăn những món ở trên bàn mà không thấy ngon, không phải là hắn luyến tiếc không muốn cho Thái An Kỳ ăn mà là hắn cảm thấy không thoải mái với thái độ của đối phương.
Thái An Kỳ ợ một cái, dáng vẻ trông rất thích ý.
Ninh Thư cũng rất vui vẻ, chỉ có một mình Vương Bác là vẻ mặt u ám.
Theo cách nhìn của Ninh Thư thì hắn là một người thành thật, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều, đằng nào đã mất tiền rồi thì cứ vui vẻ mà hưởng thụ thôi.
Thái An Kỳ ăn có chút nhiều, giống như là đang ban phát lòng từ bi mà nói với Vương Bác: “Chúng ta ra ngoài đi hóng gió một chút để tiêu cơm đi.”
Vương Bác lập tức đặt đũa xuống, muốn đi ra ngoài với Thái An Kỳ, nhưng mà hắn cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Ăn cho xong đi rồi muốn làm gì thì làm.”
Thái An Kỳ trợn tròn mắt, nhìn về phía Vương Bác như muốn hỏi: “Anh nghe lời mẹ mình hay nghe tôi.”
Bầu không khí bị đè nén, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, phải chăng Thái An Kỳ đã quá coi trọng bản thân mình, không cho người ta ăn xong đã bắt họ phải đi tản bộ để tiêu cơm với cô ta.
Nói một cách đơn giản là Thái An Kỳ đang gây sự vô lý, Vương Bác không phải là nô tài của cô ta, gọi đến thì đến, nếu cô ta có bản lĩnh thì cũng vênh váo tự đắc với mấy người đàn ông kia đi.
Tất cả là bị chiều quen.
Biểu cảm của Vương Bác trở nên do dự, không biết phải làm thế nào.
Ninh Thư thầm thở dài một hơi: “Đi đi, mẹ thu dọn bàn ăn.”
Vương Bác nở nụ cười với Ninh Thư, sau đó ra ngoài với Thái An Kỳ, còn cô ta thì quay đầu lại khiêu khích nhìn Ninh Thư, sau đó giơ tay khoác lên tay của Vương Bác, ngọt ngào nói với Ninh Thư: “Mẹ, bọn con đi ra ngoài một chút.”
Ninh Thư cũng trở nên hòa ái dễ gần: “Nhớ chú ý an toàn.”
Thái An Kỳ bĩu môi một cái sau đó nhanh chóng ra cửa.
Ninh Thư mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Thái An Kỳ, sau đó bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn.
Đến khi trời tối thì Thái An Kỳ và Vương Bác mới về nhà.
Bầu không khí giữa hai người cũng không tệ lắm, sau khi về đến nhà thì lập tức đi vào phòng ngủ.
Vương Bác và Thái An Kỳ tắm rửa, Vương Bác còn không quên hỏi thăm sức khỏe của cô ta.
Thái An Kỳ không nói câu gì mà trực tiếp đè lên trên người của Vương Bác, còn Vương Bác thì lập tức nở nụ cười.
Hai người mày mò một hồi, Vương Bác chỉ muốn lập tức đi vào, nhưng khi mà hắn vừa đi vào thì Thái An Kỳ lập tức kêu lên thảm thiết, sau đó nhanh chóng đẩy hắn ra khiến cho Vương Bác ngã xuống mặt đất.
Vương Bác kinh ngạc mà nhìn Thái An Kỳ.
Còn Thái An Kỳ thì thấy vô cùng sợ hãi, lúc nãy cô ta cảm giác bản thân như bị xé ra làm đôi, vô cùng đau đớn, đau đến mức cô ta không thể chịu nổi.
“Em làm sao vậy?” Vương Bác lo lắng mà hỏi thăm Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ ôm lấy bụng của cô ta, cái cảm giác đau đớn lúc nãy cũng dần dần biến mất, một lúc sau liền không thấy đau nữa.
Thái An Kỳ cũng không biết vì sao lại thế, chẳng lẽ là vì lâu rồi chưa làm sao?
Thái An Kỳ đè lên trên người của Vương Bác, nắm lấy quyền chủ động, từ từ tiến vào.
Vương Bác chịu không nổi loại hành hạ này, một phát liền tiến vào, kết quả là khuôn mặt của Thái An Kỳ trở nên trắng bệch.
Thái An Kỳ cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều vì hành động này của Vương Bác mà rời khỏi vị trí ban đầu, cả người của cô ta bị xé ra làm hai.
Thái An Kỳ lập tức tách ra, hai tay ôm lấy bụng.
Vương Bác có phần ngơ ngác, thấy cô ta như vậy thì lập tức hỏi: “Rốt cục là em bị gì vậy.”
Đôi mắt của Thái An Kỳ cũng trở nên ngập nước: “Em đau bụng, đau đến mức không chịu nổi.”
“Tại sao lại bị như vậy?” Vương Bác nhíu chặt mày: “Tại sao lại vô duyên vô cớ mà đau như vậy?”
Thái An Kỳ thở phì phò, không ngừng chảy mồ hôi lạnh, một lúc lâu sau mới đỡ hơn, bụng cũng không còn đau như vậy, suy yếu nói: “Đừng đến đây, em đau bụng.”
Vương Bác:...
Lúc này Vương Bác đang huyết khí sôi trào thì sao có thể nói dừng là dừng được, hắn vuốt ve Thái An Kỳ, tỏ ý muốn tiếp tục, muốn dùng vuốt ve để Thái An Kỳ có cảm hứng.
Thái An Kỳ bởi vì cơn đau lúc nãy mà cả người đều nhũn ra, thấy Vương Bác như vậy thì tức muốn chết, vì vậy mà lập tức cho hắn một cái tát.
“Tôi đã nói đau, không muốn tiếp tục nữa mà anh nghe không hiểu sao.” Thái An Kỳ quát lên.
Vương Bác bị Thái An Kỳ tát một cái lệch mặt thì ngẩn ra một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mãi sau hắn mới xoay đầu lại nhìn Thái An Kỳ.
Vương Bác cũng không nói gì cả mà chỉ nhìn Thái An Kỳ chằm chằm.
Thái An Kỳ vốn đang rất tức giận nay bị Vương Bác nhìn như vậy thì giật mình, sao đó mới mềm giọng: “Em đau bụng.”
Vương Bác cũng không nói gì cả, chỉ cầm quần áo ở dười đất rồi mặc lên, sau đó ra khỏi phòng.
Thái An Kỳ nhìn Vương Bác cứ đi như vậy mà không thèm quay đầu lại thì tức muốn chết, đây là loại đàn ông gì vậy, thấy cô ta khó chịu như vậy mà vẫn rời đi.
Đồ đàn ông cặn bã!
Vương Bác đi đến trước cửa phòng của Ninh Thư, sau đó khẽ gõ cửa.
Ninh Thư đi ra mở cửa, khi nhìn thấy dấu tay ở trên mặt của Vương Bác thì có chút ngạc nhiên.