[Dịch]Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 715 : Người đàn ông thật thà (21)

Ngày đăng: 07:37 24/08/19

Bởi vì không quan tâm cho nên khi đánh cũng không chút nương tay, chỉ cần nhìn vết tay trên mặt của Vương Bác thì cũng có thể đoán được Thái An Kỳ ra tay mạnh như thế nào. Ninh Thư hỏi: “Là nó đánh con?” Vương Bác mím môi rồi nói: “An Kỳ bị đau bụng, cũng không biết là cô ấy bị làm sao, ngày mai mẹ dẫn cô ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Vương Bác nói xong thì lập tức đi ra phòng khách để trải chiếu ngủ. Ninh Thư nhìn về phía căn phòng của Thái An Kỳ, sau đó lại đóng cửa lại để ngủ tiếp. Ngay hôm sau Vương Bác phải đi làm nhưng đã qua một đêm mà vết tay trên mặt hắn cũng chưa tiêu mất, hơn nữa nửa bên mặt còn hơi sưng lên. Ninh Thư bảo Vương Bác không cần phải đi làm, bởi vì mặt hắn như vậy thì không thể đi làm được, sau đó lấy thuốc giảm sưng cho hắn uống. Vương Bác có vẻ rất trầm mặc, yên lặng mà nuốt viên thuốc Ninh Thư đưa. Ninh Thư bưng bát thuốc vào phòng ngủ, sau đó gọi Thái An Kỳ vốn đang ngủ say dậy. Thái An Kỳ uống cạn chén thuốc xong lại tiếp tục lăn ra ngủ. Ninh Thư nói: “Vương Bác nói con cảm thấy khó chịu, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Thái An Kỳ vừa nghe thấy hai từ bệnh viện thì lập tức run rẩy, cũng không còn thấy buốn ngủ nữa: “Con không đi bệnh viện, sức khỏe của con cũng không có vấn đề gì cả.” Thái An Kỳ vừa nói vừa sờ lên bụng của mình, bây giờ cô ta cũng không thấy đau nữa, giống như cơn đau tối qua chỉ là ảo giác thôi vậy. Ninh Thư thờ ơ nói: “Vậy tại sao cô đánh Vương Bác, bởi vì dấu tay trên mặt nên hôm nay nó không thể đi làm, giờ nó làm thế nào để đi ra ngoài chứ, dấu tay đó cũng không phải là có thể biến mất trong một ngày được.” Thái An Kỳ có phần sửng sốt: “Là vì anh ta ép buộc tôi, tôi đã nói là mình đang khó chịu rồi mà.” Ninh Thư bật cười: “Thái An Kỳ, cô đừng có được voi đòi tiên, lúc ở cùng người đàn ông khác sao không thấy cô nói bọn họ ép buộc cô, con của tôi tuy thành thật nhưng cũng không phải là người để cô bắt nạt.” Thái An Kỳ lập tức trừng mắt nhìn Ninh Thư, thờ ơ nói: “Tôi bắt nạt anh ta lúc nào chứ, hành động kia của tôi là vì tự vệ, cho dù đã kết hôn nhưng cưỡng hiếp vẫn là cưỡng hiếp, chẳng lẽ tôi không thể phản kháng sao?” Ninh Thư cũng không lên tiếng, cô liếc mắt nhìn về phía bụng của Thái An Kỳ rồi lạnh nhạt nói: “Những thứ mà cô nói cũng không đáng tin như vây.” “Đứng dậy, chuẩn bị đi bệnh viện.” Ninh Thư cầm bát đi ra ngoài. Thái An Kỳ đi ra khỏi phòng thì thấy Vương Bác đang ngồi ở phòng khác, lúc lại gần thì quả nhiên là thấy được dấu tay ở trên mặt hắn. Thái An Kỳ cũng cảm thấy bản thân cô ta hơi quá đáng, vì vậy liền đưa đưa một quả táo cho Vương Bác: “Xin lỗi, là em đã đánh quá mạnh tay, xin lỗi.” Thái An Kỳ nói thầm vào tai của Vương Bác: “Tối nay anh muốn như thế nào cũng được.” Vương Bác nhìn Thái An Kỳ rồi nói: “Ngồi xuống ăn sáng đi.” Thái An Kỳ thấy Vương Bác không còn cau có nữa thì liền an tâm ngồi xuống ăn sáng. Ninh Thư nói với Vương Bác: “Hôm nay con cũng đi đến bệnh viện với mẹ.” “Dạ được.” Vương Bác gật đầu. “Anh sẽ đi chung với em.” Vương Bác nói với Thái An Kỳ. Thái An Kỳ lập tức lắc đầu: “Em không có bệnh gì cả, không cần phải đi bệnh viện.” “Nhưng mà đêm qua em đau như vậy, anh thấy vẫn nên đi đến bệnh viện để kiểm tra một chút sẽ chắc ăn hơn.” Vương Bác nói. Thái An Kỳ không nhịn được mà nói: “Em nói không đi là không đi, em không có chuyện gì cả.” “Nếu em không muốn đi thôi.” Vương Bác lập tức thoả hiệp. Ninh Thư không nói gì cả. Bởi vì Vương Bác không phải đi làm nên hai vợ chồng ăn sáng xong liền dẫn nhau vào phòng ngủ. Thái An Kỳ cởi cúc áo sơ mi của Vương Bác ra, hiển nhiên là cô ta muốn kiểm tra xem còn đau giống như đêm qua nữa không. Vương Bác thấy Thái An Kỳ nguyện ý đương nhiên là ôm lấy cô ta. Quần áo của hai người đều đã cởi hết, khi mà Vương Bác tiến vào thì cho dù Thái An Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn bị cảm giác cơ thể như bị xé làm hai kia doạ sợ. Vương Bác vừa động hai cái thì khuôn mặt của Thái An Kỳ đã không còn một giọt máu nào, cô ta chỉ cảm thấy nửa người dưới đã đau đến chết lặng. Thái An Kỳ dùng sức đẩy Vương Bác ra. Vương Bác bị đẩy ngã xuống đất, lúc này hắn cảm giác xương chậu của mình cũng sắp gãy rồi. “Lại có chuyện gì vậy?” Vương Bác thấy Thái An Kỳ ôm bụng lăn trên giường thì cũng không quan tâm đến sự đau đớn trên người mà vội vàng hỏi: “Rốt cục là em bị sao vậy?” “Bụng em đau, phía dưới cũng đau, chỉ cần làm chuyện đó với anh là đau.” Thái An Kỳ cả người đều là mồ hôi. Vương Bác cũng không biết trong lòng hắn cảm thấy thế nào, cái gì gọi là cứ làm chuyện ấy với hắn là đau. Vương Bác mặc quần áo vào, sau đó lại giúp Thái An Kỳ mặc quần áo, rồi nói: “Đi bệnh viện thôi.” Lần này thì Thái An Kỳ cũng không từ chối, cô ta đang rất đau, rất rất đau. Vương Bác nhẹ nhàng đỡ Thái An Kỳ ra khỏi phòng ngủ. Ninh Thư nhướn mày hỏi: “Hai đứa có chuyện gì vậy.” Vương Bác nói: “An Kỳ bị đau bụng, con phải đưa cô ấy đến bệnh viện.” Ninh Thư gật đầu: “Vậy thì đi đi.” Vương Bác trực tiếp cõng Thái An Kỳ xuống dưới tầng một, sau đó bắt xe taxi để đến bệnh viện. Ninh Thư ngồi ở bên cạnh tài xế, quay đầu lại nhìn thì thấy Thái An Kỳ mặt mày phờ phạc, đầu đầy mồ hôi, thoạt nhìn có vẻ rất đau đớn. Khi đến bệnh viện thì Ninh Thư lại hỏi: “Rốt cục là con đau ở đâu, trong bụng có tim, gan, phổi, dạ dày, thận, con có muốn kiểm tra hết một lượt không?” Gương mặt của Thái An Kỳ lại trở nên trắng hơn, nói: “Con đau ở phía dưới, là âm đạo, còn có tử cung nữa.” Ninh Thư gật đầu: “Vậy thì đến khoa phụ khoa.” Ninh Thư đi đăng ký, còn Vương Bác thì đỡ Thái An Kỳ ngồi xuống ghế, nắm chặt lấy bàn tay của cô ta rồi nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu.” Lúc này thì Thái An Kỳ đã không còn đau như trước nữa, cảm giác đau đớn cũng dần biến mất. Ninh Thư lấy số, sau đó dẫn Thái An Kỳ đến khoa phụ khoa, còn Vương Bác thì chờ ở bên ngoài. “Nói hết các triệu chứng cho bác sĩ biết đi.” Ninh Thư nói. Thái An Kỳ chần chừ một lúc mới chịu lên tiếng: “Khi tôi làm chuyện vợ chồng thì rất đau, đau vô cùng.” Giống như là muốn xé cô ta ra làm đôi vậy. Hơn nữa những cơn đau đó đều là bỗng nhiên ập đến khiến cho cô ta trở tay không kịp. Bác sĩ bắt đầu kiểm tra, thậm chí khi bác sĩ cho ngón tay vào để kiểm tra thì Thái An Kỳ cũng kêu đau. Kết quả xét nghiệm khí hư cũng không có dấu hiệu gì bất thường, siêu âm cũng không tìm ra được vấn đề. Bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân nằm ở đâu, vì vậy nói: “Cũng không có gì bất thường cả, phía dưới cũng không có dấu hiệu co rút, có thể là vì cô sợ hãi việc đó, đây là một chứng bệnh tâm lý.” Thái An Kỳ trở nên ngơ ngác, sao cô ta có thể sợ hãi việc đó chứ, điều này là không thể nào. Ninh Thư dẫn Thái An Kỳ ra khỏi phòng, Vương Bác đứng chờ ở bên ngoài cũng lập tức hỏi: “Bác sĩ bảo sao?” Ninh Thư lắc đầu nói: “Còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý.” Vương Bác cũng không hiểu lắm, đau bụng thì có liên quan gì đến bác sĩ tâm lý. Vương Bác ngơ ngác, Thái An Kỳ còn ngơ ngác hơn hắn, ai cũng có thể mắc loại bệnh này nhưng cô ta thì không thể nào. Thái An Kỳ vuốt ve bụng của mình, lúc này nó không có dấu hiệu gì lạ cả, cũng không hề đau, hoàn toàn bình thường. Biểu cảm của Thái An Kỳ lúc này như là gặp phải quỷ vậy, chẳng lẽ những cơn đau kia đều là ảo giác, là do cô ta tưởng tượng ra sao. Thái An Kỳ nhìn Vương Bác, trên khuôn mặt hắn còn có dấu tay, biểu cảm vô cùng lo lắng, dáng vẻ khiến cho người khác phát ngán. Chẳng lẽ vì đối tượng là Vương Bác nên tâm lý của cô ta mới xuất hiện sự chán ghét. Thái An Kỳ cắn chặt môi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi tìm một người đàn ông khác để kiểm tra một chút xem có còn xảy ra chuyện như thế hay không.