Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 235 : Gặp lại

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Đồng

Nhi lo lắng đưa khăn tay cho tôi, tôi lung tung lau mặt, ngồi xuống thở dốc.



Nguyễn

Tinh đột nhiên đẩy mạnh cửa tiến vào, vẻ mặt hưng phấn và mừng rỡ: “Thấy vương

gia rồi!”



Tôi

đứng bật dậy. Vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt tối sầm, thân thể nghiêng về

một bên.





người nhanh tay đỡ lấy tôi. Tôi đứng vững lại, nói với người đang đỡ tôi: “Tiểu

Trình, huynh đến rồi? Liễu tiểu thư đâu?”



“Đi

thăm cha cô ấy rồi.” Tiểu Trình cau mày nhìn tôi: “Cô làm sao thế này?”



“Tôi

làm sao?” Tôi buồn bực: “Không nói nữa, tôi muốn ra ngoài xem.”



Tiểu

Trình đành dìu tôi ra ngoài.



Không

cần Nguyễn Tinh chỉ, tôi chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy Tiêu Huyên.



Anh mặc

giáp sắt màu đồng, cưỡi ngựa đen, tay cầm bảo kiếm, dáng người mạnh mẽ thẳng

đứng trong biển người. Gần hai tháng không gặp, gặp lại lại ở trong cảnh tượng

này. Tôi liều lĩnh xông tới bên cạnh tường thành, bao quát toàn bộ chiến

trường. Gió lạnh thấu xương quất vào mặt, hai gò má tôi rất nhanh đã mất cảm

giác.



Đối

diện Tiêu Huyên là một nam tử mặc giáp đen, cưỡi trên một con ngựa cũng màu

đen, trên mặt đeo mặt nạ bằng đồng, có hình thể đặc biệt cao lớn của người Bắc

Liêu, trang bị trong tay là một thanh đại đao sáng như tuyết, chứng tỏ thân

phận kình địch. Hắn giơ đao chém về phía Tiêu Huyên, Tiêu Huyên đưa kiếm lên

đỡ, hai người lăn xả chém giết, khó phân cao thấp, thoáng chốc đã qua mấy

chiêu.



Trái

tim tôi bật lên cổ họng, ông chú mặt nạ cưỡi ngựa đen kia tôi đã từng thấy: “Da

Luật Trác!”



Không

sai! Ngoại trừ hắn, còn ai có khí thế như vậy?



Tiêu

Huyên và hắn thực lực tương đương, hai người so tài một lúc lâu mà không phân

được thắng bại. Da Luật Trác cao lớn, đao pháp thiện nghệ, Tiêu Huyên linh

hoạt, đường kiếm vừa nhẹ nhàng thành thạo nhưng vẫn không kém phần mạnh mẽ. Hai

người như hai con thú, đỏ mắt nhe răng nanh, xòe móng vuốt, quấn lấy nhau, cắn

xé vồ cào, máu tanh hoàn toàn kích thích tính hoang dã của đàn ông, đao kiếm

sắc bén đánh thẳng về phía đối phương. Một đòn thật mạnh, né tránh, xoay người

phản kích, đến chết mới chịu ngừng.



Đôi mắt

bọn họ đều đỏ lên, lóe sáng, hưng phấn thưởng thức anh hùng, cũng luyến tiếc

anh hùng, rồi lại phẫn hận vì đã gặp gỡ quá muộn. Đại đao và trường kiếm chạm

vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.



Tôi

nhìn thấy trên mặt Tiêu Huyên sôi sục vẻ tàn nhẫn khát máu, đó là thần thái mà

tôi chưa từng nhìn thấy, vừa chói mắt lại vừa xa lạ. Giống một thanh bảo kiếm

được rút ra khỏi vỏ, giống một con mãnh thú phi nước đại, tràn ngập sức mạnh và

dã tâm. Khí thế cường đại như một cơn đại hồng thủy bao trùm lấy đối phương.



Da Luật

Trác nhanh chóng né tránh một chiêu tàn nhẫn của Tiêu Huyên, quay đầu ngựa công

kích từ bên sườn, Trong giây phút ngắn ngủi này, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng về

phía chúng tôi trên tường thành. Mắt tôi không tốt, thế nhưng cũng có thể khẳng

định khi hắn nhìn thấy Tiểu Trình, động tác của hắn chậm lại trong một giây.



Sau đó,

Tiêu Huyên cũng liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên dịu đi nhiều.



Tôi hé

miệng, hơi lạnh tràn vào trong cổ họng, sau đó một tiếng ầm ầm kinh thiên động

địa vang lên, cơn địa chấn khiến mọi người dừng bước, gió cuộn mùi hôi tanh đến

đây.



Miệng

núi lửa rít gào như động cơ máy bay phản lực, rung lên bần bật, phun ra cột

khói đen và ngọn lửa đỏ đậm, khói lửa bốc lên tận trời, nham thạch rơi xuống

như mưa, dung nham như một con sông đỏ rực chảy từ trên miệng núi xuống, hướng

thẳng về phía thành Xích Thủy.



Xích

Thủy, Xích Thủy (Dòng nước đỏ)! Vì

sao tôi không nghĩ ra sớm hơn?!



Ánh mắt

của tôi và Tiêu Huyên chạm vào nhau, trong mắt anh đầy khiếp sợ và lo lắng.

Quân sĩ hai bên đều ngừng đấu, ngay cả Da Luật Trác cũng buông đại đao nhìn về

phía núi lửa.



Tôi vọt

tới bên rào chắn, đứng ở đầu gió gào xuống dưới: “Con dân đại mạc tàn sát lẫn

nhau, Sơn thần tức giận, núi lửa bùng phát! Nếu trong lòng còn một chút hướng

thiện, nếu còn muốn trở về đoàn tụ với già trẻ trong nhà, mau buông vũ khí chạy

đi!”



Da Luật

Trác xoay người lại, ánh mắt tức giận bắn thẳng về phía tôi bén nhọn như tên.



Tôi đón

nhận ánh mắt của hắn, tiếp tục hô lên: “Các huynh đệ Bắc Liêu các người từ ngàn

dặm xa xôi tới giết người thân của người khác, cướp tiền tài của người khác, lẽ

nào các người còn muốn vùi xương nơi đất khách hay sao?”



Da Luật

Trác đã tức giận đến mức không kiềm chế được, quay người rút một cái cung tên

rất dài từ trên người phó tướng, gắn tên đen, kéo căng, nhắm thẳng vào tôi.

Tiêu Huyên hoảng hốt thúc vào bụng ngựa, vọt tới, khua kiếm lên, Tiểu Trình kéo

tôi sang một bên, che chở ở phía trước tôi.



Da Luật

Trác nhìn thấy Tiểu Trình, ngừng tay, trường cung đã bị kiếm của Tiêu Huyên

đánh bay.
nhiệt độ trên người dần dần hạ xuống. Cơ thể của tôi nhẹ nhàng bay bổng, giống

như đang trôi dạt trong một không gian không biết tên.



Sau đó,

có những âm thanh ngắt quãng truyền vào tai tôi.



“Nhiệt

độ đã giảm…”



“… quá

căng thẳng, mệt mỏi…”



“Để cô

ấy nghỉ ngơi một chút nữa đi…”



Thân

thể bồng bềnh chậm rãi hạ xuống, tôi cảm nhận được hô hấp của chính mình, từng

chút, từng chút một, còn có tiếng bước chân đều nhịp của binh sĩ bên ngoài, và

tiếng nói chuyện thì thầm từ bên kia bình phong.



“…Thế

nào rồi?” Giọng nói của Tiêu Huyên.



“Đều đã

sắp xếp ổn thỏa, mấy quan viên tân nhiệm làm việc rất tận tâm.” Giọng nói của

Tôn tiên sinh.



“Chỗ Tử

Kính thì sao?”



“Còn

đang trên đường. Núi lửa phun trào lấp kín sơn đạo, lần này bọn họ đành vòng

qua Thiên Sơn. Phải chậm mất mấy ngày.” Tống Tử Kính nói.



Tôi mở

mắt, nhìn thấy đỉnh lều trại chắc chắn. Trên người là một cái chăn bông dày,

dưới thân là một chiếc giường mềm mại, bên giường đốt hương xông phòng thơm

thoang thoảng.



Cơ thể

tôi mềm nhũn không còn chút sức lực, muốn ngồi dậy mà không được, đành ho nhẹ

một tiếng.



Tiếng

nói chuyện bên ngoài ngừng lại, có người lập tức vòng qua bình phong chạy tới

trước mặt tôi.



“Muội

tỉnh rồi?” Tiêu Huyên vừa nói vừa ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán tôi:

“Không nóng. Còn khó chịu chỗ nào không?”



Tôi còn

có chút ngơ ngác, nhìn anh, lại nhìn Tống Tử Kính và Tôn tiên sinh đang đứng

bên cạnh vui mừng cười.



“Muội

đang ở đâu?”



“Chúng

ta đã rời khỏi Xích Thủy.” Tiêu Huyên nói: “Hiện giờ đang đóng quân tại một nơi

an toàn.”



“Những

người khác thì sao?”



“Bọn họ

đều đã được sắp xếp rồi, dân chúng trong thành cũng đã có ăn có ở.”



“Vâng.”

Tôi nói, sau đó, cái bụng cũng tỉnh lại của tôi ọc ọc kêu lên.



Tiêu

Huyên bật cười lớn, tôi uể oải trừng mắt lườm anh, nóng sốt liên tục khiến tôi

tiêu hao thể lực.



Tống Tử

Kính nói: “Ta đi gọi bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn.” Anh ta và Tôn tiên sinh cùng

đi ra ngoài.



Trong

lều khôi phục lại sự yên lặng, tôi và Tiêu Huyên mắt to trừng mắt nhỏ, một lát

qua đi, tôi không nhịn được trước mà nở nụ cười.



“Muội

còn dám cười!” Tiêu Huyên vờ tức giận.



Tôi oan

ức: “Đàn ông muốn đánh nhau, núi lửa muốn phun trào, liên quan gì đến cô gái

nhỏ bé như muội?”



“Ngay

từ đầu muội đã không nên chạy tới đây!”



Tôi

càng oan ức: “Làm sao muội biết thiên tai nhân họa lại xuất hiện khắp nơi như

thế?”



“Muội

không nghĩ đến chuyện nếu ta đến không kịp sẽ thế nào hay sao?”



“Sao có

thể?” Tôi nói: “Muội biết ca sẽ đến.”



Tiêu

Huyên đắp lại chăn cho tôi, bỗng nắm lấy bàn tay tôi để dưới chăn, nắm thật

chặt, chặt đến mức có chút run run.



Tôi cảm

giác được một sự ấm áp, vui sướng từ nơi hai bàn tay đan vào nhau truyền vào

tim. Tôi nhìn chàng trai anh tuấn trước mặt, chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ thấy

vô cùng thỏa mãn, luôn muốn cười, đó là một sự vui sướng không cách nào đè nén

được.



Tiêu

Huyên nhìn thật sâu vào mắt tôi, đưa tay vuốt tóc mai tôi, sau đó cúi người

xuống, đặt trán mình lên trán tôi, khẽ thở dài một hơi.



Tôi nhẹ

nhàng cười.