Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 19 : Biểu cảm Phù Dung

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Có một

ngày, Vân Hương chạy tới nói cho tôi biết: “Tiểu thư, những nạn dân ngoài thành

đang gọi tiểu thư là Mẫn cô nương “ngọc diện từ tâm” đấy.”



Tôi bật

cười: “Cái gì?”



Vân

Hương rất đắc ý: “Bọn họ đều coi tiểu thư là tiên nữ rồi, chỉ còn nước lập đền

thờ tiểu thư nữa thôi.”



Tôi soi

gương. Dáng dấp Tạ Chiêu Hoa thanh tú, đôi mắt to có vẻ rất lanh lợi, nhưng còn

cách “ngọc diện” một khoảng hơi xa. Nhưng một cô gái luôn thích được khen đẹp,

tôi nở nụ cười sung sướng hài lòng với cái gương.



Vân

Hương nói: “Nô tỳ nghe Tiền đại tẩu ở phòng bếp nói nhị phu nhân cũng là một mỹ

nhân, tính cách lại tốt, chỉ là mệnh quá mỏng. Tiểu thư, bọn họ nói đôi mắt của

người rất giống nhị phu nhân.”



Tôi

từng xem bức họa của mẹ Tạ Chiêu Hoa. Tranh vẽ cổ đại, người trong tranh tương

đối trừu tượng, nhìn cả nửa ngày cũng không cho ra được kết luận gì, chỉ biết

đó là một người phụ nữ yếu đuối như liễu trước gió. Bản thân Tạ Chiêu Hoa khỏe

mạnh, có thể ăn có thể ngủ, hiển nhiên là không phải thừa kế thân thể ốm yếu từ

mẹ của cô bé.



Ngày

hôm sau, tôi lại chuồn ra ngoài.



Mã đại

tẩu vừa nhìn thấy tôi đã nhiệt tình bắt chuyện: “Mẫn cô nương, ngồi đi, ta mang

chút trứng gà luộc lá trà cho cô nương nhé.”



Tôi

cười: “Không tệ nha, đại tẩu gần đây thật dư dả.”



“Lão

nhà ta đã tìm được một công việc trông ngựa rồi.”



“Mọi

người có thể tìm được việc làm rồi?” Tôi mừng rỡ.



Vẻ mặt

Mã đại tẩu cũng rất vui vẻ: “Đúng vậy. Tuy vẫn không thể vào thành, nhưng cũng

không bị đuổi đi nữa. Có công việc rồi cũng không phải lo cái ăn nữa.”



Con

trai mã đại tẩu, Kim Trụ, chạy tới nhanh như chớp, la lên: “Mẹ, tiên sinh kia

đã giúp bé hai cố định được chân rồi.”



Mã đại

tẩu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá.” Sau đó chị ấy lại nói với tôi: “Đã

nhiều ngày nay có một vị tiên sinh cũng tới xem bệnh, phát thức ăn cho chúng

ta.”



Tôi vừa

nghe, lập tức hỏi: “Là ai vậy?”



“Là

ta.” Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.



Tôi

xoay người. Trong gió lạnh đầu mùa xuân, Tống Tử Kính chắp tay đứng, phong thái

ung dung, mai cốt cách, tuyết tinh thần*. Nụ cười của anh ta rất ấm áp, khiến

dung mạo của anh ta càng tuấn tú, nho nhã. Trái tim nhỏ bé của tôi lại run lên

một cái.



*

Nguyên văn: “tùng liễu chi hành, mai tuyết chi tư”, không biết phải dùng từ thế

nào nên mượn tạm một câu của Nguyễn Du trong truyện Kiều:”>



Tống Tử

Kính cười nói: “Ta còn tưởng vị Mẫn cô nương thiên tiên hạ phàm kia là ai, thì

ra là tiểu thư.”



Dù da

mặt tôi có dày đến đâu chăng nữa, lúc này cũng phải cảm thấy xấu hổ.



Mã đại

tẩu nói: “Thì ra hai người quen nhau. Người xưa nói, “nhân dĩ loại tụ, vật dĩ

quần phân**”, người tốt cũng thường đi cùng nhau.”



**

Nhân dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân: người nhóm theo loài, vật tụ theo bầy



Tôi hỏi

Tống Tử Kính: “Sao anh cũng tới đây?”



Tống Tử

Kính nói: “Ta nghe nói ngoài thành có nạn dân thiếu thuốc men lương thực, không

có chỗ ở, lo rằng hiện nay khí trời chuyển ấm, bệnh dịch phát triển nên đến

xem.”


Tôi

thiên ân vạn tạ rồi chào tạm biệt anh ta, nghĩ thầm, lang quân như ý? Không

chừng tôi còn làm mẹ kế của anh ấy chứ.



Hàn

vương tôn đưa tôi quay về Tạ phủ.



Trên

đường, tôi hỏi anh ta: “Tiểu vương gia, huynh có quen Triệu tiểu thư không?”



Hàn

vương tôn nói: “Thiên kim tiểu thư của Triệu cữu gia? Không quen. Muội cho rằng

những tiểu thư nhà khác cũng giống như muội, cả ngày xuất đầu lộ diện hay sao?”



Tôi

nóng lòng muốn lấy được tin tức tình báo, cũng không tính toán việc anh ta dám

bôi tro lên thánh nhan của tôi: “Vậy huynh có nghe nói chứ?”



Hồ ly

cười. Tên này cũng rất có tư sắc, cười lên như nắng xuân, chỉ là, có cảm giác

không phúc hậu.



“Tiểu

thư Triệu gia năm nay vừa mười lăm, đứng hàng thứ ba, phong hào Huệ Lâm huyền

chủ, phương danh Phù Dung.”



“Cái

gì?” Tôi hỏi.



“Phù

Dung.” Hàn vương tôn nói.



“Là Phù

Dung trong “dục tiễn phù dung tài nhan sắc”?”



Hàn

vương tôn nói: “Thì ra muội cũng biết đọc thơ nha.”



Tôi

thầm mắng Tạ Chiêu Anh là đồ tiểu nhân, uống rượu cao hứng là lập tức bán đứng

em gái ruột.



“Vị Phù

Dung tỷ tỷ - có lẽ là muội muội này, thật sự xấu không lời nào để tả như người

ta đồn đại à?”



Hàn

vương tôn nói: “Chuyện này ta cũng không biết. Nhưng ta đã gặp đệ đệ của nàng

ta, Triệu Trúc Tu, dáng dấp tuấn tú, nhã nhặn. Ta nghĩ Triệu tam cô nương cũng

không xấu như vậy.”



“Thế

nhưng một cô nương lại theo đuổi đàn ông khắp thành như vậy, cha nàng không

quản nàng sao?”



“Thế hệ

này của Triệu gia, tứ phòng tổng cộng sinh mười bốn người con, chỉ có một mình

nàng ta là khuê nữ, toàn gia trên dưới coi nàng là bảo bối còn không kịp ấy

chứ. Sao vậy? Muội cũng để ý Tống Tử Kính à?”



Tôi cười

nhạt, bỗng nháy mắt với anh ta một cái: “Đáng ghét, để ý huynh còn may ra.”



Hàn

vương tôn rùng mình, bị dọa không nhẹ.



Anh ta

không đưa tôi đến cổng chính mà rẽ thẳng tới một con hẻm.



Tôi lấy

anh ta ra làm trò đùa: “Thúc thúc hư hỏng, thúc định đưa ta đi đâu?”



Cơ mặt

của Hàn vương tôn giật giật: “Ta thật đồng cảm với nhị ca của muội.”



Anh ta

chỉ vào một bức tường rất quen mắt, nói: “Tự mình trèo vào đi, bên trong chính

là viện của muội.”



Tôi

cười: “Hồ ly ca ca, núi xanh nước biếc, sau này còn gặp lại.”



Trèo

qua bờ tường rồi tôi mới nghe được Hàn vương tôn bất lực lẩm bẩm một câu: “Tốt

nhất đừng gặp lại…”



Ca tẫn

đào hoa



Đệ nhất

quyển: Thâm đình thiên