Cá Voi Và Hồ Nước

Chương 6 :

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Chúng mình bước đi trên thảm lá rụng đầy, đến bên hồ nước.



“Thực ra em giống như cái hồ này này.”



Em cúi người vẩy lên những đóa hoa nước, đôi cánh trên lưng sáng lấp lóa dưới ánh mặt trời, hệt như những gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ.



“Thế còn anh?” tôi hỏi.



“Giống như cá voi ấy,” em nói. “Vì có lúc em cảm thấy anh rất to lớn.”



“Không.” Tôi lắc lắc đầu. “Anh là hồ nước, em mới là cá voi.”



“Em có nghe câu chuyện của cá voi và hồ nước chưa?” tôi hỏi.



“Em biết.” em nói. “Cá voi chết vì không đủ nước, hồ nước thì khô cạn vì nước tràn ra quá nhiều.”



“Vì vậy anh cần khiến mình trở thành biển lớn.”



“Anh có thích trở thành biển lớn không?”



“Nếu em là cá voi, anh nhất định phải là biển lớn,” tôi nói. 



“Nếu em là cá voi, em sẽ ở lại hồ nước, chứ chẳng bơi ra biển lớn làm gì,” em nói.



“Tại sao thế?”



“Bơi ra biển lớn sẽ có tự do, nhưng rời khỏi hồ nước thì rất cô đơn.” Em cười cười.



“Với em, tự do tuy cũng tốt đấy, nhưng cô đơn lại càng tệ hơn.”



Chúng mình đều yên lặng, tựa như cá voi và hồ nước.



Cá voi rất cố gắng ở lại hồ nước mà không nhúc nhích; hồ nước thì dùng hết năng lượng sống của mình để cung cấp cho cá voi.



Có lẽ vào khoảnh khắc ấy, trong lòng anh và em đều tự nhủ, làm thế nào để mình trở thành biển lớn đây.



-------------



Ngày sau, tôi phát hiện chữ ký trên diễn đàn của Người đẹp số 6 đã đổi thành:



“Dưới bầu trời sao mùa thu, ai nên cùng ta gặp gỡ?”



Tôi không phân tích suy diễn câu nói này quá nhiều, cũng tin rằng ẩn chứa sau nó không có ý tứ gì khác.



Chỉ là tôi có ấn tượng rất sâu sắc với nét mặt nàng lúc ngước lên ngắm bầu trời sao.



Một vẻ mặt hết sức thành kính, thốt ra một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại như thể đang khẩn cầu.



“Ờ,” Lại Đức Nhân nói, “có lẽ cô nàng muốn yêu đương, muốn có bạn trai rồi.”



“Này,” tôi quay đầu lại nói. “Sao cậu cứ thích lén lút xem trộm sau lưng tớ vậy?”



“Đây có lẽ là tin tốt.” Cậu ta không để ý đến tôi, tiếp tục nói: “Có lẽ vì 



người nói chuyện cũng khá ổn, hoặc là vì bản thân cậu, khiến cô nàng nảy sinh ra ý định yêu đương một phen.”



“Có thể nào vậy không?”



“Nhưng cũng có khả năng không được tốt như thế.”



“Hả?”



“Giống như kiểu thấy quần áo người khác bị bẩn, mình liền nghĩ đến việc đi giặt quần áo ấy,” cậu ta nói. “Cậu chỉ đóng vai của quần áo bẩn thôi.”



“Đừng có mà so sánh tầm bậy.”



“Không thì giống như trông thấy người bình thường vốn rất khỏe mạnh đột nhiên đổ bệnh, nghĩ đến trời cũng có lúc mưa gió bất thường, vậy là bèn nảy ra ý đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng thể. Khi ấy thì cậu đóng vai cái người đột nhiên đổ bệnh kia kìa.”



“Vậy thì chữ ký của nàng phải là: dưới bầu trời sao mùa thu, ta nên đến bệnh viện nào?”



“Cậu nói đúng rồi đấy.”



“Đúng cái rắm ấy!” Tôi đẩy cậu ta ra. “Đừng có phá thối tớ nữa.”



Sau khi Lại Đức Nhân trở về giường mình, tôi lại thần người ra nhìn chữ ký của Người đẹp số 6.



Muốn đáp lại gì đó, nhưng lại sợ câu trả lời không thích đáng sẽ thành ra xúc phạm đến sự chân thành của nàng.



Cuối cùng tôi quyết định giả chết.



“Lần này đến lượt tôi hỏi anh.”



Sexbeauty, cô không thấy chán à?



“Ờ.”



“Anh trai của sư tử gọi là gì?”



“Vẫn là sư tử.”



“Sao anh biết?”



“Bởi vì tôi không phải thằng ngu. Bye-bye.”



Tôi lại lạnh lùng thoát khỏi mạng.



Tuần thi giữa kỳ đã tới, để có thể chuyên tâm học hành, tôi gần như không lên mạng.



Thứ Sáu là ngày thi cuối cùng, cũng vừa khéo trùng vào ngày sinh nhật tôi.



Sáng sớm vừa xuống giường đã thấy chân mỏi nhừ như bị ai dần cho một trận.



Lúc cuống cuồng chạy đi cho kịp giờ thi, ngón út bàn chân trái va phải chân bàn, nước mắt tức thì ứa ra.



Phóng xe máy đến tòa nhà của khoa, tìm mất bao nhiêu lâu cũng chẳng kiếm được chỗ để xe nào gần đấy.



Chuyện này cũng khó trách, những ngày thi giữa kỳ với cuối kỳ này, thật chẳng khác nào đêm Giao thừa, tất cả những người thường ngày bạn tưởng rằng họ đã biến mất khỏi ngôi trường này đều xuất hiện, tụ tập, đoàn viên trong các phòng thi.



Cố gắng lắm mới len vào được một chỗ để xe, chạy vào đến phòng thi thì vừa khéo lúc chuông reo.



Hôm nay chỉ thi một môn, hơn nữa còn là đề thi dạng open book [13], nhưng môn này rất khó, mà thầy giáo cũng rất hắc xì dầu.



Thi được nửa thời gian, máy tính của tôi tự dưng hết pin, đành phải mượn của Lại Đức Nhân ngồi bên cạnh. Nhưng tôi không quen kiểu máy đó, có nhiều chức năng chẳng biết sử dụng thế nào, đến nỗi càng tính càng lẫn lộn.



“Cậu có bao giờ thấy binh sĩ ra chiến trường quên không mang súng không?” Lúc đi qua bên cạnh tôi, thầy giáo cười khẩy nói.



Bộ tôi là pháo binh không được sao?



Tuy là open book, nhưng đề thi dạng này thông thường sẽ khiến bạn ngộ ra một đạo lý:



Khoảng cách xa xôi nhất trên đời, chính là khi sách ở ngay trước mặt, mà ta lại không biết đáp án nằm nơi nao?



Đến trưa thi xong, cảm thấy cả người như rã rời.



Bữa trưa tôi cũng chẳng buồn ăn, xông thẳng một mạch lên giường báo cáo trình diện, tuần này ngủ ít quá. Không bổ sung giấc ngủ thì không ổn.



Không ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy đã bảy rưỡi, bụng đói cồn cào, nhưng căng tin trường thì đóng cửa mất rồi.



Chẳng hiểu Lại Đức Nhân đã tót đi quậy phá ở đâu, tôi đành phóng xe ra tiệm Seven Eleven mua mì bát về ăn lót dạ.



Tôi móc tờ 100 đồng duy nhất trong túi đưa cho người bán hàng, anh ta nhìn tờ tiền rồi nói:



“Anh ơi, hình như đây là tiền giả?”



Chỉ là lúc giặt đồ tôi quên không bỏ ra thôi mà.



Người bán hàng cũng là sinh viên đi làm thêm, tôi cũng không muốn làm khó cậu ta, huống hồ mọi người xung quanh cũng đã ném những ánh mắt kỳ dị về phía này rồi.



Ra khỏi tiệm Seven Eleven, định ra máy ATM rút ít tiền, mới sực nhớ là thẻ ATM của tôi để trong ngăn kéo phòng ký túc.



Lúc móc chìa khóa ra định nổ máy xe, chùm chìa khóa bỗng như biến thành con cá chép, tuột khỏi tay, không chệch chút nào rơi tọt qua khe hở của tấm chắn rãnh thoát nước, kêu “tủm” một tiếng.



Trước kỳ thi đoán đề học tủ, đoán thế nào cũng không chuẩn; chìa khóa rơi xuống rãnh nước, rơi thế nào mà chuẩn thế không biết.



Tôi vội vàng bẻ 



cành nhỏ trên cái cây ven vệ đường, bỗng nghe một cô gái đứng cạnh đó nói: “Đúng là đồ vô ý thức.”



Tôi ngượng nghịu liếc mắt nhìn cô, rồi quỳ xuống, cúi gằm đầu, lấy 



cành cây đó làm đũa, chọc qua khe hở của tấm chắn, cố gắp cái chùm chìa khóa kia lên.



Chùm chìa khóa khá nặng, mà khe hở thì lại không lớn, mấy lần gắp được lên rồi lại bị tuột xuống.,



Làm đi làm lại mười mấy phút, cuối cùng tôi cũng gắp được chùm chìa khóa giời đánh lên.



Chùm chìa khóa đã đen sì, lại còn dính mấy sợi tóc bùi nhùi, tôi đành lấy đầu ngón tay kẹp lấy rồi nhét vào ổ khóa.



Phóng xe về phòng ký túc lấy thẻ ATM, rửa sạch chùm chìa khóa rồi mới chạy đi rút tiền.



Rút được tiền tôi đi mua luôn bát mì ở tiệm gần đấy mang về, vốn định thêm quả trứng muối vào, nhưng hết mất rồi.



Về đến phòng mới phát hiện nước trong túi mì đã đổ gần hết, mì nước sắp thành mì khô luôn rồi.



Có lẽ cái túi bị thứ gì nhọn chọc thủng, với lại lúc phóng xe va đập linh tinh nên mới thế.



Thôi kệ, có cái ăn là tốt rồi.



Ăn hết mì rồi mà bụng vẫn thấy đoi đói, vẫn muốn ăn thêm thứ gì mằn mặn nong nóng, kiểu như thịt nướng chẳng hạn.



Tuy có thể chạy ra chợ đêm mua về ăn, nhưng tôi không dám mạo hiểm rời khỏi gian phòng này nữa.



Ngộ nhỡ đang ở trong thang máy thì thang máy hỏng, đang phóng xe thì bị xe tông, lúc ở trong chợ bị móc mất ví, ra khỏi chợ lại phát hiện xe máy đã bị trộm…



Tốt nhất là cứ ở trong phòng đợi qua 12 giờ cho an toàn.



Bật máy tính lên vào mạng, vừa lên diễn đàn đã bị sexbeauty dội tin nhắn:



“Hôm nay tâm trạng tốt thật.” 



Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi thậm chí còn chẳng buồn “ờ” cho một tiếng.



“Hôm nay tôi đến nhà bạn trai chơi, đương nhiên anh này chỉ là một trong số rất nhiều bạn trai của tôi thôi.”



“Nhưng mà anh ấy là người tuyệt nhất, vừa cao vừa đẹp trai nhà lại giàu nữa.”



“Người nhà anh ấy, từ bố, mẹ, cô, dì, anh, chị đều rất yêu quý tôi.”



“Anh ấy nói, thậm chí cả con chó nhà anh ấy nuôi cũng rất quý tôi nữa đó.”



“Chó nhà cậu ta nhất định là chó đực rồi.”



Cuối cùng tôi cũng không nhịn được đáp lại một câu.



“Phải đấy. Sao anh biết?”



“Bởi vì cậu ta đang vòng vo chửi xéo cô đấy.”



“Chửi xéo tôi? Tại sao?”



“Chó nhà cậu ta nuôi rất yêu quý cô, mà nó lại là chó đực, vậy nên cô hẳn là bitch [14] rồi.”



“Cái gì?”



Tôi đang định thoát khỏi mạng, thì phát hiện trong hòm thư có thư mới, vừa nãy thế nào mà lại không nhìn thấy. Tôi vội vàng vào xem, quả nhiên là thư của Người đẹp số 6.



“Chúc mừng sinh nhật.



Tuy bạn nói hôm nay mà chúc mừng sinh nhật người khác sẽ gặp xui xẻo một tuần, nhưng mà… 



Mình vẫn liều mình chúc mừng sinh nhật bạn đây.



Ối? Đã bất cẩn nói đến 



lần rồi cơ à?



Vậy thì nói chúc mừng sinh nhật lần thứ ba cũng chẳng hại gì đâu nhỉ. J



Người đẹp số 6 đang hát bài chúc mừng sinh nhật.”



Tôi nhìn màn hình, bật cười khúc khích.



Người đẹp số 6 thật hết sức đáng yêu, tuy rằng tôi đã nhận ra điều này lâu rồi, nhưng nàng thực sự là rất đáng yêu.



Nói nàng đáng yêu lần thứ ba cũng chẳng hại gì đâu nhỉ.




“Bạn lên xe đi,” tôi nói.



“Cảm ơn.”



Đây là lần đầu tiên chở Người đẹp số 6, tôi cảm thấy cực kỳ căng thẳng.



Dù thời tiết lúc này rất mát mẻ, thậm chí còn hơi lành lạnh, tôi vẫn thấy tay mình đang vã mồ hôi.



Tôi đi xe rất chậm, trong ấn tượng của tôi thì dường như từ sau khi lấy được bằng lái đến giờ, tôi chưa bao giờ chạy với tốc độ này.



Nhìn bóng hắt dưới đất tôi có thể đoán, Người đẹp số 6 tuy hơi ngả người về phía trước, nhưng 



tay vẫn bám vào phía sau xe.



Tôi nghĩ có lẽ nàng cũng thấy không được thoải mái cho lắm, vì vậy dọc đường chúng tôi đều không nói gì.



Cuối cùng cũng đến dưới nhà nàng thuê trọ, tôi dừng xe, tắt máy, thở phào một tiếng.



“Cảm ơn nhé,” Người đẹp số 6 xuống xe, nói.



“Chúc mừng Lễ Tạ ơn,” tôi nói.



“Chúc mừng Lễ Tạ ơn.” Người đẹp số 6 cũng nói.



“Trời hơi lạnh rồi đấy, bạn mau lên nhà đi.”



“Ừ.”



“Chúc mừng Lễ Tạ ơn.”



“Bạn vừa nói rồi mà.”



“Nếu là rất rất muốn tạ ơn, thì phải nói 



lần.”



“Tú Cầu.”



“Ừ. Người đẹp số 6.”



“Chúc mừng Lễ Tạ ơn.”



“Bạn cũng nói rồi mà.”



“Vì mình cũng rất rất muốn tạ ơn mà.”



Người đẹp số 6 mỉm cười, rút xâu chìa khóa quay người mở cửa, rồi ngoảnh đầu nói bye bye với tôi.



Cánh cửa sắt lại đóng vào, phát ra những tiếng kin kít khe khẽ. Sau đó tôi nổ máy phóng đi.



Tôi quen với Người đẹp số 6 khi mùa thu vừa mới bắt đầu, giờ tiết trời sắp sang hoặc vừa mới sang mùa đông. Đã qua một mùa rồi, thật không ngờ tôi vẫn có thể là một phần trong cuộc sống của nàng.



Thật là tạ ơn trời đất.



Tạ ơn.



Ba ngày sau, luồng không khí lạnh đầu tiên bao trùm cả đảo Đài Loan.



Luồng không khí lạnh này hết sức hung hãn, nghe nói còn kéo dài liên tiếp mấy ngày.



Tôi chuyển sang mặc áo khoác dày, cất cái áo khoác mỏng vẫn mặc mùa thu vào tủ.



Có lẽ vì trời lạnh lười ra ngoài, thời gian lên mạng của tôi và Người đẹp số 6 đều nhiều hơn hẳn.



Số lần tình cờ gặp nhau trên mạng, gửi tin nhắn qua lại cũng nhiều lên.



“Tối nay mình nhờ bạn một việc nhé,” Người đẹp số 6 gửi tin nhắn cho tôi.



“Bạn nói đi.”



“11 giờ 55 phút, có thể phiền bạn đến dưới nhà mình được không?”



“Không thành vấn đề. Nếu thời gian sai lệch quá một phút, bạn có thể đảo ngược tên mình lại, gọi là Cầu Tú.”



“Cảm ơn bạn.”



“Đừng khách sáo mà.”



“Bạn không hỏi mình tại sao à?”



“Đến nơi rồi mình sẽ biết thôi.”



Tuy cũng lấy làm tò mò tại sao Người đẹp số 6 muốn tôi đến dưới nhà nàng lúc 11 giờ 55 phút? Nhưng cảm giác hưng phấn vì được gặp nàng vào tối muộn như thế lớn hơn lòng hiếu kỳ rất nhiều.



Dù nàng có bảo tôi đi nhặt rác trong ngõ, tôi cũng can tâm tình nguyện.



Tôi đến dư۩ cầu thang nhà nàng rất đúng giờ, mới đỗ xe xong, cánh cửa sắt cũng vừa khéo mở ra.



“Tú Cầu.”



“Ừ. Người đẹp số 6.”



“Bạn đúng giờ lắm.” Người đẹp số 6 nhìn đồng hồ.



“Vì mình không muốn sau này bạn lại gọi mình là Cầu Tú.”



Người đẹp số 6 cười cười, rồi lại cúi nhìn đồng hồ.



“Trời trở lạnh thật rồi,” nàng nói.



“Đúng thế.”



“Nghe nói đợt không khí lạnh này mạnh lắm đấy.”



“Ừ.”



“Chắc là còn lạnh mấy ngày nữa.”



“Ừ.”



“Bạn không có ý kiến gì về đợt lạnh này à?”



“Ừ…” tôi thoáng ngần ngừ, “chúng ta vất vả đến đây để thảo luận về thời tiết à?”



“Bạn thì có thể nói là vất vả, nhưng mình thì chỉ đi xuống nhà thôi mà.”



Người đẹp số 6 lại nhoẻn miệng cười, cúi nhìn đồng hồ lần thứ ba.



“Đồng hồ của bạn làm sao vậy?” cuối cùng tôi không kìm được, cất tiếng hỏi.



“Đồng hồ của mình không sao?” Nàng nói xong, lại nhìn đồng hồ lần thứ tư.



“Bạn…”



“Đợi một chút nhé.” Lần xem đồng hồ thứ năm này, nàng có vẻ rất chăm chú. “Sắp rồi.”



Tôi lấy làm thắc mắc, nhưng cũng chỉ lặng lẽ chờ đợi.



“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…” Nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi tắn. “Chúc mừng tháng mới!”



“Hả?”



“Tháng Mười một qua rồi, tháng Mười 



đã đến. Giờ đã là ngày mùng 1 tháng Mười 



rồi, bạn không thấy vui sao?”



“Vui?” Tôi vẫn hoang mang không hiểu gì. “Bạn đang làm gì thế?”



“Mừng tháng mới chứ còn gì.”



“Mừng tháng mới?”



“Cứ 365 ngày mới có một lần bước sang tháng Mười 



, cũng giống như cứ 365 ngày mới có một ngày Tết vậy mà,” nàng cười cười nói. “Vì vậy mỗi khi sang tháng mới, cũng nên chúc mừng một chút mới phải chứ.”



“Thế…”



“Chúc mừng tháng mới,” nàng nói. “Bạn không chúc mừng mình à?”



“Chúc mừng tháng mới,” tôi đành nói theo.



“Bạn vẫn rất nghi hoặc đúng không?”



“Không, mình lại càng chắc chắn hơn.”



“Bạn chắc chắn điều gì?”



“Quả nhiên hồi nhỏ bạn thuộc nhóm những đứa trẻ không hiểu sao lại sợ cái nồi.”



Người đẹp số 6 cười khúc khích, bộ dạng rất tinh nghịch, tôi cũng cười theo.



“Thực ra ngày mùng 1 tháng Mười 



cũng đặc biệt lắm chứ,” nàng ngưng cười, nói tiếp.



“Có gì đặc biệt?”



“Nó là ngày đầu tiên của mùa đông mà.”



“Ừm,” tôi gật gật đầu, “có thể nói như vậy?”



“Tú Cầu.”



“Ừ. Người đẹp số 6.”



“Bạn có biết tại sao mình lại mời bạn đến chúc mừng tháng Mười 



với mình không?”



“Không biết.” Tôi lắc lắc đầu.



“Vì mình muốn nhìn thấy bạn trong khoảnh khắc đầu tiên của mùa đông.”



Đôi mắt Người đẹp số 6 sáng lấp lánh, tôi đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh hoa đăng.



Trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác mùa đông vốn chưa hề đến, bởi khắp người tôi từ trên xuống dưới đều hết sức ấm áp.



“Bạn là người đầu tiên mình gặp trong mùa đông năm nay đấy.”



“Bạn cũng là người đầu tiên mình gặp trong mùa đông năm nay.”



“Mình lấy làm hân hạnh.”



“Bạn lại cướp lời của mình rồi.”



Gương mặt Người đẹp số 6 lại thấp thoáng hiện lên nụ cười tinh nghịch, nhích chân tiến thêm nửa bước về phía tôi.



“Mình vẫn còn một giao hẹn,” Người đẹp số 6 nói. “Bạn nhắm mắt lại đi.”



“Tuân lệnh.”



Tôi biết nàng muốn làm gì, bởi tôi cũng nhớ giao hẹn như một trò đùa ấy giữa chúng tôi.



Quả nhiên một luồng gió mạnh mang theo hơi nóng thốc lên mặt, tôi thấy càng thêm ấm áp bội phần.



“Đây là gió mùa đông trăm phần trăm đấy nhé,” Người đẹp số 6 cười cười nói. “Lần này thì khô, không có mùi lẩu nữa rồi phải không?”



“Ừ,” tôi cười cười, “vì vậy mình càng cảm động hơn.”



“Người đẹp số 6.”



“Ừ. Tú Cầu.”



“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”



“Vậy bạn cũng phải thế đấy nhé.”



Mùa thu qua đi, mùa đông đã đến.



Mà ánh mắt và nụ cười của Người đẹp số 6, vẫn ấm áp như thế.