Cá Voi Và Hồ Nước
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:46 19/04/20
Chúng mình chầm chậm thả bước trong sân trường, đi qua tòa nhà khu Vật Liệu.
“Còn nhớ bài Before the next teardrop falls lần đó không?” tôi hỏi.
“But if he ever breaks your heart, if the teardrops ever start, I’ll be there before the next teardrop falls…” Nàng khe khẽ ngâm nga, giọng hát nghe rất hay.
“Nếu như em khóc, anh sẽ đến bên em, trước khi giọt lệ tiếp theo rơi xuống.”
“Ưm.” Hình như em chớp chớp mắt. “Cảm ơn anh.”
“Vì vậy giọt nước mắt thứ hai của em phải rơi nhanh vào nhé.”
“Em chỉ rơi một giọt lệ thôi,” em nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì giọt nước mắt ấy chính là anh.”
Em lại chớp chớp mắt.
Tôi nhìn rõ rồi, mắt em hơi ươn ướt, bên trong có một giọt nước đang lượn vòng quanh.
Nhưng thủy chung vẫn không rơi xuống.
-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ
Mùa đông đến rồi, đây là mùa thích hợp với việc ngủ.
Buổi sớm mùa đông mà phải rời khỏi chăn nệm, thì cũng khó khăn và đau khổ như phải từ biệt cha mẹ ở quê nhà vậy.
Nếu là tôi của trước đây, thỉnh thoảng cũng vì không thể xa rời cha mẹ mà buộc phải trốn tiết đầu tiên của buổi sáng; nhưng mùa đông năm nay tôi lại chẳng trốn một tiết nào.
Tôi đoán có lẽ là vì Người đẹp số 6, nàng khiến trong tôi nảy sinh một sức mạnh kỳ diệu để đá bay cái chăn ra.
Trước khi quen biết Người đẹp số 6, mỗi mùa đông đến tôi đều trở nên lười nhác, không muốn ra khỏi cửa.
Những hoạt động khi rảnh rỗi chủ yếu đều ở trạng thái tĩnh, đương nhiên, hoạt động ở trạng thái tĩnh tiêu biểu nhất chính là… ngủ.
Nhưng mùa đông này không thể lười nhác quá được, bằng không mối quan hệ với Người đẹp số 6 e rằng khó kéo dài được đến mùa xuân sang năm.
Không khéo có khi từ nay mùa xuân không bao giờ đến nữa.
Bởi vậy, tôi mới lấy hết dũng khí, thử lên diễn đàn hẹn nàng đi chơi chợ đêm.
Tổng cộng tôi đã hẹn Người đẹp số 6 đi chợ đêm ba lần, thật hết sức may mắn, cả ba lần nàng đều nhận lời.
Tôi đến rất đúng giờ hẹn… 9 giờ lái xe đến dưới chân nhà Người đẹp số 6, nàng cũng sẽ xuống rất đúng giờ, có lẽ là nàng đúng giờ hơn, vì thực ra tôi thường đến sớm.
Không còn căng thẳng như khi đèo nàng lần đầu tiên nữa, lúc đi xe thi thoảng chúng tôi cũng nói chuyện.
Mùa đông, người đi chợ đêm dường như còn đông hơn cả mùa hè, vì đây có lẽ là nơi ấm áp nhất ngoài trời.
Đài Nam có rất nhiều chợ đêm, mỗi chợ đêm thông thường họp một tuần hai ngày, nhưng thời gian khác nhau, cũng vì thế mà ba lần chúng tôi đi ba khu chợ đêm khác nhau.
Nhưng dù đi chợ đêm nào, tôi phát hiện Người đẹp số 6 luôn ăn một thứ gọi là tiết vịt cay.
Tôi chẳng thích thú gì cái món ớt ấy, nói cho chính xác, phải là hơi rờn rợn.
Vì vậy người ăn là Người đẹp số 6, nhưng kẻ đổ mồ hôi lại là tôi.
Nhưng không thể cứ nhìn nàng mặt mũi rạng rỡ ăn thế được, vì vậy thông thường tôi cũng gọi bừa một món gì đó.
“Có phải bạn không dám ăn ớt không?” lần đi chợ đêm thứ ba, cuối cùng nàng cũng mở miệng hỏi.
“Ừm.” Tôi gật gật đầu.
“Bạn khiến mình thấy mình thật vĩ đại quá.” Nàng nhoẻn miệng cười, gắp một miếng tiết vịt.
Tôi thấy nổi hết cả da gà.
“Mình rất thích đi chợ đêm,” Người đẹp số 6 nói, “nhưng không thích chỗ nào đông người quá.”
“Nhưng chợ đêm thường thường đều rất đông đúc chật chội.”
“Thì bởi thế.”
“Thì bởi thế là sao?”
“Bởi thế mình rất hiếm khi ra chợ đêm vào giờ này, mình thích thật khuya rồi mới đi cơ.”
“Ồ?” Tôi chợt hiểu ra. “Xin lỗi, mình không biết.”
“Đây là vấn đề của mình, bạn đâu cần phải xin lỗi chứ.” Người đẹp số 6 cười cười.
“Hồi trước ở ký túc xá, vì đến giờ là đóng cửa, nên chỉ có thể ra chợ chừng một tiếng trước khi cổng đóng,” Người đẹp số 6 nói, “giờ ở bên ngoài tiện hơn nhiều rồi, ra ngoài muộn mấy cũng chẳng sao.”
“Đi một mình à?”
“Thường thì Hiếu và Muỗi Con đi với mình, nhưng cũng có khi nửa đêm khuya khoắt một mình mình đi lang thang trong chợ.”
“Vậy thì không ổn đâu.” Tôi chau mày lại. “Dù sao bạn cũng là con gái…”
“Bạn lo cho mình à?” nàng ngắt lời.
“Đương nhiên rồi.”
“Cảm ơn nhé,” nàng nói, “sau này mình không thế nữa.”
“Thì ra, chỉ vì muốn đi chợ đêm muộn nên bạn mới dọn ra ngoài ở?”
“Có thể nói thế.”
“Bạn vĩ đại quá.”
“Lại nói nhảm rồi.” Người đẹp số 6 cười cười.
“Nếu…” tôi khẽ hắng giọng, “mình nói là nếu, nếu rất muộn rồi mà bạn lại muốn đi chơi chợ đêm, nhưng Tuệ Huế và Muỗi Con lại không đi với bạn được, vậy bạn có thể nghĩ đến mình, nếu như bạn không thấy ngại.”
“Mình thấy ngại quá.”
“Hả?”
“Vừa nãy bạn nói có một câu mà dùng đến bốn chữ nếu.”
“Vậy sao?”
“Bạn bằng lòng đi với mình, mình đã rất vui rồi,” nàng nói, “không cần phải nếu niếc gì cả.”
“Mình…” không hiểu vì kinh ngạc hay hưng phấn quá độ, tôi nói không nên lời.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Mình muốn hỏi bạn một chuyện.”
“Ừ.”
“Dù mình muốn đi chợ đêm muộn thế nào, bạn cũng đi với mình chứ?”
“Ừ.”
“Bạn thật tốt.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc mình tốt hay không, chỉ là mình muốn đi với bạn mà thôi.” Tôi nói. “Nếu Muỗi Con hay Tuệ Hiếu đêm đông khuya khoắt muốn ra đầu phố khỏa thân, mình cũng sẽ chỉ nói: cẩn thận kẻo lạnh đấy.”
“Ví dụ này của bạn rất không ổn.” Người đẹp số 6 bật cười khúc khích.
“Tú Cầu,” sau khi dứt tiếng cười, Người đẹp số 6 lại nói.
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Mình lại muốn hỏi một chuyện nữa.”
“Ừ.”
“Nếu mình muốn ăn kem trên dãy Himalaya thì sao?”
“Mình sẽ chết rét cùng bạn.”
“Nếu mình muốn ăn lạp xưởng nướng ở sa mạc Sahara thì sao?”
“Mình sẽ cùng bạn té xỉu vì nóng.”
“Nếu mình muốn ăn tiết vịt cay siêu cấp vô địch ở chợ đêm thì sao?”
“Được.” Tôi lập tức đứng dậy.
“Bạn định làm gì thế?” Nàng lấy làm hồ nghi.
“Thì đi mua hai bát tiết vịt cay siêu cấp vô địch,” tôi nói.
“Không cần đâu.” Nàng kéo vạt áo tôi lại.
“Không được,” tôi lắc đầu, “không thể ăn ớt, sau này làm sao có thể đội trời đạp đất?”
“Phải đấy.” Dứt lời, nàng liền buông tay.
“Bạn không ngăn mình lại nữa à?”
“Vì bạn nói rất có lý mà.”
Tôi đành đánh liều một phen, quay người cất bước hùng dũng tiến lên.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Quay lại đi mà,” nàng nói, “đừng cố quá.”
“Cảm ơn.” Tôi lập tức trở lại chỗ ngồi.
“Vậy là tốt lắm.”
“Là sao?”
“Mình có thể ăn món ưa thích, lại chắc chắn rằng bạn không tranh ăn với mình, vậy không phải tốt lắm sao?”
“Bạn nói phải.” Tôi nở một nụ cười.
Sau khi đi chơi chợ đêm, tôi lái xe chở nàng về.
Tôi chợt nhận ra, mỗi lần đưa Người đẹp số 6 về, nụ cười của nàng đều toát lên một cảm giác hài lòng.
“Tối nay ăn nhiều quá.” Nàng cười cười. “Đi bộ mấy phút quanh quanh đây được không?”
“Đương nhiên là được.”
Chúng tôi bèn đi dọc theo con ngõ nơi nàng ở, vòng quanh một hồi, mất mười phút.
“Đêm nay chẳng có sao,” lúc trở lại dưới nhà, nàng ngẩng đầu lên nói.
“Ừ, đúng vậy.” Tôi cũng ngẩng đầu.
“Mình thích ngắm sao lắm.”
“Chỉ cần là con người, có lẽ đều thích ngắm sao,” tôi nói. “Khỉ thì mình không biết lắm.”
Người đẹp số 6 bật cười, trong ánh đèn yếu ớt của con ngõ, đôi mắt nàng càng sáng rỡ.
“Đáng tiếc trong thành phố thường chẳng mấy khi ngắm được sao.” Người đẹp số 6 lại ngẩng đầu lên. “Như đêm nay vậy, chẳng thấy ngôi sao nào cả.”
“Có sao đâu.”
“Tại sao lại có sao đâu?” Nàng ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
“Khi sao trời trầm lắng, bạn sẽ càng lấp lánh,” tôi nói.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Cảm ơn bạn đã khen.” Nàng cười cười, ánh mắt lấp lánh, như những vì sao.
Tôi lặng lẽ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Người đẹp số 6, không nói gì.
Đôi mắt Người đẹp số 6 là điểm đẹp nhất của nàng, kể từ khi quen biết nàng đến giờ, tôi luôn cảm thấy thế.
Chưa từng thay đổi.
Người đẹp thông thường là đẹp từ ngoài vào trong, rồi đẹp từ trong ra ngoài.
Bởi vì có vẻ ngoài đẹp, mọi thứ bên trong nội tâm cũng dễ dàng được mỹ hóa; nếu thế giới nội tâm cũng đẹp đẽ, vẻ bên ngoài sẽ càng trở nên đẹp hơn.
Vì vậy trong mắt và trong lòng tôi, Người đẹp số 6 sẽ chỉ mỗi lúc một thêm xinh đẹp.
“Sao bạn không nói gì nữa vậy?”
“Bởi khi bạn sáng bừng lên lấp lánh, mình sẽ trầm mặc.”
“Vậy thì mình không lấp lánh nữa.”
“Chẳng thể nào được,” tôi nói, “vì đôi mắt bạn giống như những vì sao, nhất định phải lấp lánh.”
“Vậy chẳng lẽ bạn cứ phải trầm mặc mãi sao?”
“Hình như là thế.”
“Được.” Người đẹp số 6 nhắm mắt lại. “Thế này thì bạn có thể nói chuyện được rồi.”
Người đẹp số 6 vẫn nhắm nghiền mắt, lấy chìa khóa trong túi áo khoác ra, rồi đưa tay rờ lần, cố tìm lỗ khóa trên cánh cổng.
“Bạn mở mắt ra đi,” tôi nói.
“Không được,” nàng quay đầu lại cười cười, “mình vẫn muốn nghe bạn nói chuyện.”
“Nhưng mình đang ở bên phải bạn.”
Nàng liền quay sang phải, rồi lại bật cười thành tiếng, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt.
Dù không có đôi mắt bổ trợ, nhưng nụ cười nàng vẫn ấm áp mà đáng yêu như thế.
“Để mình giúp.” Tôi nhẹ nhàng tóm lấy chiếc chìa khóa trên tay nàng, đưa vào lỗ khóa.
“Cảm ơn.” Người đẹp số 6 xoay chìa, cánh cửa sắt liền mở ra kèm theo một tiếng cạch.
“Bạn nhắm mắt rồi làm sao lên lầu được?”
“Chuyện này thì…”
“Mở mắt ra đi,” tôi nói, “đừng cố quá.”
Người đẹp số 6 chầm chậm mở mắt, khắp xung quanh như thể dần trở nên sáng sủa.
“Ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi,” tôi nói.
Nàng cười khúc khích, tiếng cười loáng thoáng vọng lại hồi âm trong con ngõ vắng.
Đôi mắt Người đẹp số 6 thật đẹp, nụ cười của nàng cũng thật đẹp.
Khi nàng mở mắt nhoẻn miệng cười, thì là thật đẹp bình phương lên, chứ không chỉ là hai lần đẹp mà thôi.
“Chúc ngủ ngon.” Nàng cười, vẫy vẫy tay. “Lái xe cẩn thận.”
“Ừ,” tôi gật gật đầu, “chúc ngủ ngon.”
Nàng đóng cửa sắt lại, tôi nghe tiếng bước chân nhè nhẹ mỗi lúc một xa dần.
Tới khi không nghe được tiếng bước chân nữa, tôi mới xoay người bước đi.
Tuy ký túc xá nam không quy định giờ đóng cửa, tôi ra ngoài hay về muộn mấy cũng chẳng sao, nhưng sau này cũng không thể chủ động mời Người đẹp số 6 đi chợ đêm được nữa, dù sao hẹn nàng ra ngoài quá muộn cũng không được thỏa đáng cho lắm.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Có chuyện gì thế?”
“Mình muốn ra cửa hàng tiện lợi ở đầu ngõ mua ít đồ.”
“Nếu bạn không ngại, mười phút sau gặp dưới chân nhà bạn nhé?”
“Mình ngại đấy.”
“Thế…”
“Vì bạn lại dùng nếu.”
“Ồ.”
“Mình chuẩn bị đếm ngược đây.”
Tôi chẳng kịp thoát khỏi mạng, lao thẳng ra cửa vào thang máy xuống nhà lấy xe phóng đi, đến chỗ nàng thuê trọ, đã thấy Người đẹp số 6 đứng đợi ngoài cổng.
“Mình đến muộn rồi à?” tôi dừng xe hỏi.
“Bạn lợi hại thật đấy, chỉ sai lệch có 20 giây.” Người đẹp số 6 cười cười.
“Vậy thì tỷ lệ đúng sai là 20/600, chưa đến 4%, chắc là vẫn chấp nhận được.”
“Xin lỗi nhé, muộn thế này còn bắt bạn chạy ra đây.”
“Đừng bao giờ nói vậy.”
Người đẹp số 6 mặc áo khoác ngoài dày có mũ trùm đầu, hai tay nhét vào túi áo.
Đầu nàng trùm kín, gương mặt rụt sâu trong mũ, chỉ để lộ ra mũi và đôi mắt.
“Lạnh không?” tôi không nén được, hỏi.
“Hơi hơi.”
“Vậy thì nhanh nhanh vào trong nhà, sẽ ấm hơn đấy.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng ta vất vả ra đây để thảo luận xem có nên vào trong nhà không à?”
“Xin lỗi nhé,” tôi vỗ vỗ trán, “chúng ta đi thôi.”
Nếu đi bộ chầm chậm, mất khoảng chừng năm phút là có thể đến cửa hàng tiện lợi mở 24/24 ở đầu ngõ.
Người đẹp số 6 mua ít đồ ăn nóng, tôi tiện thể cũng mua ít mì gói, tuần thi cuối kỳ sẽ rất cần đến chúng.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Người đẹp số 6 đột nhiên hỏi:
“Cảm giác lúc canh ba nửa đêm nhìn thấy cửa hàng tiện lợi trên phố như thế nào?
“Ừm…” tôi thoáng nghĩ ngợi trong giây lát, “có lẽ là cảm giác an tâm.”
“Mình cũng cảm thấy yên tâm.”
Con ngõ rất tĩnh lặng, chúng tôi lặng lẽ thả bộ trở về dưới chân nhà nàng.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Đối với mình, gặp bạn cũng giống như lúc nửa đêm khuya khoắt ở một thành phố xa lạ, trên một con phố xa lạ, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi vậy.”
Người đẹp số 6 quay lại nhìn tôi, trong mắt lấp lánh những tia nhìn ấm áp.
Tôi không nói nên lời, một dòng chảy ấm áp lan tỏa toàn thân.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Bạn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Chỉ cần cửa hàng tiện lợi không đóng cửa là được.”
Người đẹp số 6 nhoẻn cười, chúc ngủ ngon rồi quay người lên gác.
Một tuần thi cuối kỳ tuy rất khó nhằn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Người đẹp số 6, tôi lại có cảm giác rất an tâm.
Thi xong là nghỉ đông luôn, các sinh viên bắt đầu lục tục rời trường về nhà.
Sau hôm thi cuối cùng, Người đẹp số 6 liền về Đài Bắc, trước lúc về nhà nàng gửi một bức thư chúc tôi nghỉ đông vui vẻ.
Tôi ở lại thêm ba ngày nữa, sau khi chắc chắn các môn đều qua hết mới thu dọn hành lý về nhà.
Trở về nhà, hôm nào tôi cũng ngủ dậy rất muộn, đằng nào cũng không có việc gì làm, trong nhà lại chẳng có máy tính. Tôi thường ngồi đần thối mặt trước ti vi, thỉnh thoảng ra ngoài tìm mấy bạn học cũ nói chuyện. Những ngày hoàn toàn lìa xa Người đẹp số 6 này, có lúc làm tôi cảm thấy như mình đang lãng phí tuổi xuân.
Không biết liệu trên đời này có một thứ gọi là “ngân hàng thời gian” hay không nữa? Như vậy tôi có thể gửi tạm khoảng thời gian nhạt như nước ốc này vào, đợi lần sau khi gặp lại Người đẹp số 6 sẽ rút ra sử dụng.
Kỳ nghỉ đông kéo dài gần bốn tuần, trong đó bao gồm cả Tết Nguyên Đán nữa.
Mùng bảy Tết đi học lại, vậy nên mùng sáu là tôi trở lại trường.
Tiết trời vẫn hơi lành lạnh, có điều đã đỡ rét hơn hồi tết nhiều.
Vừa vào học kỳ mới, vẫn còn rất thoải mái, tôi bèn có ý muốn hẹn với Người đẹp số 6, nhưng lại không biết nên làm gì?
Mãi đến một buổi chiều lúc phóng xe ngang qua đường Đông Phong, tôi mới nảy ra một ý tưởng.
Đáng tiếc, Câu lạc bộ nghe nhìn lại muốn nhân lúc vừa vào học kỳ mới, tổ chức một cuộc triển lãm điện ảnh trong trường, Người đẹp số 6 rất bận bịu.
“Chỉ cần chiều nào không có giờ học, mình đều bận túi bụi ở Câu lạc bộ,” nàng gửi tin nhắn cho tôi qua diễn đàn.
Nhưng việc tôi muốn hẹn Người đẹp số 6 cùng làm, buổi sáng tuy cũng được, nhưng buổi chiều mới là tốt nhất.
Nếu buổi tối mới đi, thì thành ra chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Tôi đã đợi năm ngày rồi, cứ tiếp tục đợi thế này, dù có hẹn được Người đẹp số 6 cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chiều ngày thứ sáu, tôi đột nhiên có một cảm giác thôi thúc, chay đến Câu lạc bộ nghe nhìn tìm Người đẹp số 6.
“Tú Cầu,” Người đẹp số 6 hết sức ngạc nhiên, “bạn đến đây làm gì thế?”
“Ừ nhỉ. Mình đến đây làm gì nhỉ?”
Lần cuối cùng gặp Người đẹp số 6 là hôm trước ngày thi cuối kỳ, giờ đã là tuần thứ hai của học kỳ mới. Hơn một tháng không gặp, vừa trông thấy nàng, tim tôi đã đập nhanh dữ dội.
Thực ra lần nào cũng vậy, khoảnh khắc khi vừa trông thấy Người đẹp số 6, tim tôi đều đập thình thịch thình thịch.
Đã hơn một tháng không có cảm giác tim đập dữ dội như vậy rồi, khi cảm giác ấy đột nhiên trở lại, bao nhiêu từ ngữ của tôi đều cạn kiệt hết, thậm chí còn quên cả mình phải nói gì nữa.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng ta vất vả đến đây để thảo luận xem bạn tới đây làm gì à?”
“Không,” tôi định thần lại, “mình muốn mượn bạn một tiếng đồng hồ.”
“Muộn chút nữa được không?” nàng nói. “Giờ mà mình đi thì hơi ngại với các em.”
Trong Câu lạc bộ còn ba cô bé khóa dưới cũng đang bận tíu tít, tôi bước tới gật đầu chào rồi nói: “Thật xin lỗi. Các em có thể cho anh mượn chị Huệ Đình một tiếng không?”
Ba cô ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng một cô bé xem chừng có vẻ khá bạo dạn lên tiếng: “Dĩ nhiên là được ạ.”
“Cảm ơn,” tôi nói.
Người đẹp số 6 cũng bước lại xin lỗi ba cô gái, đồng thời đảm bảo sẽ trở lại sau một tiếng nữa.
“Chị Huệ Đình, không sao đâu mà.” Cô gái bạo dạn khi nãy nở một nụ cười mờ ám. “Mau đi đi.”
“Tú Cầu,” Người đẹp số 6 ngoảnh lại nói với tôi, “chúng ta đi thôi.”
Tôi lại nói xin lỗi và cảm ơn, sau đó cũng Người đẹp số 6 rời khỏi văn phòng Câu lạc bộ.
Tôi dẫn Người đẹp số 6 ra chỗ để xe máy, dọc đường nàng không mở miệng nói câu nào.
“Bạn không hỏi mình tại sao à?” cuối cùng tôi cũng không kìm được lên tiếng hỏi.
“Mình đi rồi sẽ biết mà.” Nàng cười cười.
Tôi nổ máy, đưa cái mũ bảo hiểm vừa đi mượn được cho nàng. Nàng đội vào, rồi ngồi lên xe.
Tôi đi dọc đường Thắng Lợi về hướng Bắc, đến ngã tư thứ hai, đang chuẩn bị rẽ phải thì chợt nghe nàng reo lên: “Oa! Chỗ này đẹp quá.”
“Vậy à?” Tôi rẽ phải rồi dừng xe lại ven đường. “Vậy chúng ta xuống xe thôi.”
Chỗ này là đường Đông Phong, trong dải phân cách ở giữa, dải phân cách làn đường cho xe đi nhanh và xe đi chậm, và hai bên đường cho người đi bộ, trồng toàn một loại cây nở đầy hoa vàng.
Tôi và Người đẹp số 6 đi dọc theo đường dành cho người đi bộ, con đường dài phủ kín hoa vàng rơi xuống.
Chúng tôi như thể đang bước trên một biển hoa vàng rực.
“Đây là cây phong linh hoa vàng, hoa kia gọi là hoa chuông.” Tôi chỉ vào những thân cây cao năm mét. “Lúc nở hoa trên cây không còn lá nữa, chỉ toàn từng chùm từng chùm hoa vàng, cả con đường vừa đẹp lại vừa hùng vĩ.”
“Hoa chuông?” âNgười đẹp số 6 nhặt lên một đóa hoa chuông màu vàng kim to như như bàn tay.
“Đóa hoa hình phễu, diềm cánh có nếp nhăn, rất giống cái chuông gió.” Tôi chỉ bông hoa trên tay nàng.
“Đẹp thật đấy.” Người đẹp số 6 dừng chân dưới một gốc cây nở đầy hoa chuông, ngầng đầu lên trầm trồ.
“Hàng năm cứ đến mùa này là hoa lại nở, nhưng chỉ kéo dài khoảng mười ngày thôi.”
“Mười ngày?”
“Ừ,” tôi chỉ biển hoa vàng dưới đất, “giờ chắc đã là những ngày cuối cùng rồi, vì vậy dưới đất đầy những đóa hoa chuông vàng. Khi hoa rụng hết, lá non sẽ lại đâm chồi.”
“Thật xấu hổ quá, mình chưa bao giờ biết gần trường lại có cảnh đẹp thế này đâu đấy.”
Chúng tôi ngồi xuống băng ghế dài bên đường dành cho người đi bộ, lặng lẽ thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn của mùa xuân.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Bạn muốn dẫn mình đi ngắm hoa chuông phải không?”
“Ừ,” tôi nói, “nhưng thật xin lỗi, cứ nằng nặc kéo bạn đi thế này, đừng giận nhé.”
“Mình giận đấy.” Nàng cười cười. “Sao không đưa mình đi sớm hơn mấy ngày chứ?”
“Thực ra…” Tôi ấp úng.
“Mình biết. Mấy ngày trước bạn đã muốn đưa mình đến đây rồi,” Nàng t mỉm cười ngắt lời. “Chỉ là mình không biết bạn muốn đưa mình đi ngắm hoa chuông, lại càng không biết hoa chuông chỉ nở có mười ngày.”
“Chỉ có mười ngày thôi…” Người đẹp số 6 ngẩng đầu lên.
“Ừ?”
“Còn ngắn hơn hoa anh đào nữa.”
“Nhưng hoa chuông lớn hơn hoa anh đào.”
“Đúng vậy.” Nàng bật cười.
“Thực ra hoa chuông và hoa anh đào có một đặc điểm rất giống nhau,” tôi nói.
“Đặc điểm gì?”
“Cô độc,” tôi đáp. “Vì chúng đều đợi khi lá rụng hết rồi mới nở hoa.”
“Ừm. Có lẽ hoa chuông và hoa anh đào đều có một ước nguyện, hy vọng có thể nở hoa cho lá xem.”
“Nhưng lá lại muốn rụng sớm hơn một chút, để hoa nở được dài lâu.”
“Hoa và lá…” Người đẹp số 6 tựa hồ như trầm ngâm gì đó.
“Đi thôi.” Tôi nhìn đồng hồ, đoạn đứng dậy.
“Hả?” Nàng định thần lại. “Đi đâu?”
“Đi về thôi. Một tiếng rồi.”
“Phải về thật à?”
“Đã nói với mấy em khóa dưới là một tiếng, bạn cũng hứa với các em ấy còn gì.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Bạn có thể giả bộ không nghe thấy những gì mình nói với các em ấy được không.”
“Chuyện này…” tôi ngập ngừng giây lát, “cũng được. Bạn có thể nói với các em ấy rằng vì mình cứ nài nỉ mãi, nước mắt nước mũi chảy tòng long xin bạn đừng đi, vậy là bạn đành phải ở lại thêm một lúc nữa.”
“Bạn không phải dạng người đó. Nếu mình muốn đi, dù bạn có lưu luyến thế nào, cũng sẽ lập tức đưa mình đi.”
“Đây lại là dự cảm của bạn đấy à?”
“Không,” Người đẹp số 6 cười cười, “đây là suy luận.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.” Nàng ngoảnh đầu lại nhìn tôi chăm chú. “Cảm ơn bạn.”
“Hôm nay là sinh nhật bạn à?” Tôi hết sức kinh ngạc. “Bạn sinh ngày mùng 2 tháng Ba à?”
“Mình không sinh ngày mùng 2 tháng Ba, sinh nhật lịch Âm của mình là ngày Rằm tháng Giêng, tết Nguyên tiêu ấy,” nàng nói. “Hôm nay vừa khéo đúng là tết Nguyên tiêu.”
“Thì ra là thế,” tôi nói. “Chúc mừng sinh nhật”
“Cảm ơn bạn.”
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Hoa đăng năm bạn ra đời chắc hẳn là rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Sinh nhật của Tiểu Thiến nhất định là ngày Xá tội vong nhân rồi.”
Người đẹp số 6 đột nhiên bật cười, tiếng cười vang vọng giữa những đóa hoa chuông, đầy hương vị của mùa xuân.
“Quyết định rồi,” sau khi ngưng cười, nàng nói.
“Quyết định gì thế?”
“Sau này, hằng năm khi chúng ta nhìn thấy hoa chuông nở, thì đó chính là ngày đầu tiên của mùa xuân.”
“Được đấy.”
“Phải cùng thấy mới được tính đấy nhé.”
“Ừ.”
Mùa đông qua rồi, mùa xuân đã đến.
Đối với tôi, Người đẹp số 6 mới là mùa xuân.