Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích
Chương 26 : Jason
Ngày đăng: 12:34 19/04/20
Festus đáp xuống một khoảng đất trống ở giữa cái hồ và đường chân trời. Biển hiệu cho thấy đây là Công viên Grant, và Jason tưởng tượng rằng nó sẽ là một nơi thật đẹp trong mùa hè; nhưng giờ nó là một cánh đồng băng, tuyết và các con đường dành cho người đi bộ đầy muối. Các bàn chân kim loại nóng rãy của con rồng kêu xì xì khi chúng chạm vào mặt đất. Festus vỗ đôi cánh với vẻ không vui và phun lửa lên bầu trời, nhưng chẳng có ai ở quanh đó để chú ý điều này. Gió từ phía hồ thổi đến lạnh buốt. Bất cứ người nào khôn ngoan đều sẽ ở trong nhà vào lúc này. Đôi mắt của Jason đau buốt, và cậu hầu như không thể nhìn thấy
Họ leo xuống và con rồng Festus dậm dậm chân nó. Một trong hai con mắt hồng ngọc chớp sáng, vì thế trông như thể nó đang chớp mắt vậy.
"Điều đó có bình thường không?" Jason hỏi.
Leo lấy ra một cái búa bằng cao su từ túi đồ nghề của mình. Cậu đánh mạnh vào con mắt bị hư của con rồng, và ánh sáng trở lại bình thường. "Có," Leo nói. "Nhưng Festus không thể loanh quanh ở giữa công viên như thế này. Họ sẽ bắt nó vì tội la cà mất. Có thể nếu tớ có một cái còi gọi chó..."
Cậu lục lọi khắp dây thắt lưng đồ nghề, nhưng không tìm thấy được gì.
"Quá chuyên dụng sao?" cậu đoán. "Được rồi, cho tớ một cái còi cứu hộ. Nó có trong rất nhiều xưởng máy."
Lần này, Leo lấy ra một cái còi nhựa màu cam hơi bị bự. "Huấn luyện viên Hedge sẽ ganh tị với tớ cho mà xem! Được rồi, Festus, nghe này." Leo thổi còi. Tiếng kêu rít vang khắp mặt hồ Michigan. "Nghe thấy nó và đến tìm tao, được không? Cho đến lúc đó, mày có thể bay bất cứ nơi nào mày muốn. Chỉ cần đừng thử quay chín bất cứ khách bộ hành nào là được."
Con rồng khịt mũi – hy vọng đó là sự đồng ý. Rồi nó sải cánh ra và bay vút lên bầu trời.
Piper bước tới trước và nhăn mặt. "A!"
"Mắt cá chân của cậu?" Jason cảm thấy thật tệ khi quên béng vết thương mà cô phải chịu trong nhà máy của Cyclops. "Phần rượu thánh bọn tớ cho cậu uống có lẽ đang mất dần tác dụng."
"Tớ vẫn ổn." Cô run rẩy, và Jason nhớ lời hứa tìm cho cô một chiếc áo trượt tuyết mới. Cậu hy vọng cậu còn sống đủ lâu để kiếm cho cô một cái. Cô đi tập tễnh thêm một vài bước nữa, nhưng Jason có thể nói rằng cô đang cố không nhăn mặt vì đau.
"Chúng ta hãy đi nhanh khỏi cơn gió lạnh buốt này đi," cậu đề nghị.
"Đi xuống cống thoát nước ư?" Piper rùng mình. "Nghe có vẻ ấm áp đấy."
Họ cố cuộn người càng chặt càng tốt và hướng về phía đài phun nước.
Theo như tấm bảng ở đài phun nước, nó được gọi là Đài Phun Nước Crown. Tất cả nước đã bị hút sạch ngoại trừ một vài vũng đang bắt đầu đóng băng. Jason cảm thấy có gì đó không đúng lắm khi nước từ đài phun vẫn chảy trong tiết trời mùa đông. Và rồi, các màn hình lớn đã lóe lên khuôn mặt kẻ thù bí ẩn của họ – Người Đàn Bà Đất. Có điều gì đó bất thường về nơi này.
Họ bước vào nơi chính giữa cái hồ. Không một tên tinh linh bão nào cố ngăn họ lại. Hai bức tường màn hình lớn vẫn đen thui. Lỗ thoát nước đủ lớn dành cho một người, và một chiếc thang bảo trì dẫn xuống bóng tối đen như mực bên dưới.
Jason đi đầu tiên. Khi leo xuống, cậu gắng hết sức để chịu được mùi nước cống, nhưng nó không hẳn là tệ như cậu nghĩ. Chiếc thang dẫn xuống một đường hầm được xây bằng gạch chạy dài từ bắc đến nam. Không khí trong đường hầm ấm và khô, chỉ với duy nhất một dòng nước chảy nhỏ giọt trên mặt sàn.
Piper và Leo leo xuống ngay sau cậu.
"Tất cả các đường cống thoát nước đều sạch như vậy sao?" Piper thắc mắc.
"Không," Leo nói. "Tin tớ đi."
Jason cau mày. "Sao cậu biết..."
"Này anh bạn, tớ đã bỏ nhà đi đến sáu lần. Tớ đã ngủ ở một vài nơi kỳ lạ, được chưa nào? Giờ thì, chúng ta đi hướng nào đây?"
Jason nghiêng đầu, nghe ngóng, rồi chỉ về hướng nam. "Có lẽ những con venti đó đi theo dòng chảy."
Một lời chỉ dẫn hơi gọn lỏn, nhưng không ai trong số họ có thể đưa ra ý kiến tốt hơn.
Không may, ngay khi họ bắt đầu bước đi, Piper bị trượt chân. Jason tóm lấy cô.
"Cái mắt cá chân ngốc nghếch," cô nguyền rủa.
Ngoài trần nhà là tranh ghép bằng kính màu và thang máy, Jason không thể nhìn thấy bất cứ cái cửa sổ hay cửa ra vào nào, nhưng có hai thang cuốn bằng thủy tinh chạy giữa các tầng. Thảm trải sàn là một mớ màu sắc và hoa văn phương đông lộn xộn, và các giá để hàng thì rất chi là kỳ cục. Có quá nhiều thứ như vậy để kể đến, nhưng rồi Jason nhìn thấy được một thứ bình thường như là một cái giá đựng áo sơ mi và cốt giày(12) được xếp lẫn với các manơcanh được vũ trang, giường đinh, và một chiếc áo khoác lông dường như đang di chuyển.
Leo bước về phía rào chắn và nhìn xuống. "Thử kiểm tra xem."
Ở chính giữa sân trong, một đài phun nước phun một cột nước cao sáu mét lên trên không, màu sắc thay đổi từ đỏ sang vàng rồi xanh dương. Bể nước sáng lấp lánh các đồng xu bằng vàng, và phía bên kia của đài phun nước là một cái cũi mạ vàng – giống hệt cái lồng chim hoàng yến quá cỡ.
Bên trong nó, một cơn lốc xoáy thu nhỏ xoáy tít, và các tia chớp lóe lên. Ai đó đã bắt giam các tên tinh linh bão, và cái cũi rung bần bật khi chúng cố thoát ra khỏi đó. Ở phía bên kia cái cũi là một thần rừng nhỏ bé nhưng lực lưỡng đứng yên như tượng, đang cầm một cây dùi cui được làm từ một nhánh cây.
"Huấn luyện viên Hedge!" Piper nói. "Chúng ta phải xuống đó ngay."
Một giọng nói vang lên, "Tôi có thể lấy giúp gì cho các cô cậu đây?"
Ba người họ đều nhảy lùi lại.
Một người phụ nữ vừa mới xuất hiện trước mặt họ. Bà ta mặc một bộ đầm đen thanh lịch với trang sức kim cương, và bà ta trông giống hệt một người mẫu thời trang đã nghỉ hưu – có lẽ khoảng năm mươi tuổi, dù Jason khó mà đánh giá chính xác. Mái tóc đen dài của bà ta xõa ra trên một bên vai, và khuôn mặt bà ta lộng lẫy theo cái cách của một siêu mẫu siêu thực – mỏng dính, kiêu kỳ và lạnh lùng, không giống con người. Với móng tay dài được sơn đỏ, những ngón tay của bà ta trông giống những chiếc vuốt hơn.
Bà ta mỉm cười. "Ta rất vui khi gặp được các khách hàng mới. Để ta giúp các cô
Leo liếc nhìn Jason như muốn nói, Tùy vào cậu đấy.
"Ừm," Jason nói, "đây là cửa hàng của bà sao?"
Người phụ nữ gật đầu. "Ta tìm thấy nó bị bỏ hoang, cậu biết đấy. Ta biết là ngày nay có quá nhiều cửa hàng mọc lên quanh đây. Ta cho rằng đây sẽ là một nơi thật tuyệt. Ta yêu thích việc thu thập các vật trang nhã, giúp đỡ mọi người, và bán các món hàng chất lượng tốt với giá cả hợp lý. Vì thế đây dường như là một... các cô cậu gọi nó như thế nào nhỉ... ừm... là cửa hàng thu nhận đầu tiên trên đất nước này."
Bà ta nói chuyện thật êm tai, nhưng Jason không thể đoán được bà ta đến từ đâu. Dĩ nhiên, rõ ràng bà ta không phải là kẻ thù. Jason bắt đầu thả lỏng người. Giọng bà ta nghe rất hay và kỳ lạ. Jason muốn nghe nhiều hơn nữa.
"Vậy bà mới đến nước Mỹ sao?" cậu hỏi.
"Ta là... người mới," bà ta đồng ý. "Ta là Công chúa xứ Colchis. Bạn bè gọi ta là Lệnh Bà. Giờ thì, các cô cậu đang tìm kiếm cái gì?"
Jason đã từng nghe về chuyện những người ngoại quốc giàu có mua lại các cửa hàng bách hóa của người Mỹ. Dĩ nhiên, phần lớn họ không bán các loại chất độc, áo khoác lông còn sống, các tinh linh bão, hay thần rừng. Thế nhưng, với giọng nói dễ thương như thế, nhìn chung Công chúa xứ Colchis không thể nào là người xấu được.
Piper chọc vào sườn cậu. "Jason..."
"Ừm, đúng rồi. Thực ra, thưa Lệnh bà..." Cậu chỉ về phía cái cũi mạ vàng ở tầng một. "Có người bạn của chúng tôi ở bên dưới, thầy Gleeson Hedge. Thần rừng. Liệu chúng tôi có thể... lấy lại ông ấy không?"
"Dĩ nhiên!" công chúa đồng ý ngay. "Ta sẽ rất vui được cho các ngươi xem danh mục hàng của ta. Trước hết, ta có thể biết tên các ngươi không?"
Jason ngần ngừ. Có vẻ như việc cho biết tên họ là một ý tưởng không hay cho lắm. Một ký ức còn sót lại trong đầu cậu – điều mà nữ thần Hera đã cảnh báo, nhưng nó dường như đang mờ nhạt đi.
Ngoài ra, Lệnh Bà này sắp cộng tác với cậu. Sẽ tốt hơn nếu họ có thể lấy được thứ họ muốn mà không phải đánh nhau. Ngoài ra, người phụ nữ này dường như không giống k
Piper vừa cất tiếng, "Jason, tớ không nghĩ..."
"Đây là Piper," cậu nói. "Đây là Leo. Còn tôi là Jason."
Công chúa nhìn chằm chằm vào cậu, và ngay lúc đó, khuôn mặt bà ta phát sáng theo nghĩa đen, bộc phát cơn tức giận dữ dội, Jason có thể nhìn thấy sọ của bà ta bên dưới lớp da. Đầu óc Jason trở nên kém minh mẫn, nhưng cậu biết có điều gì đó dường như không đúng. Rồi giây phút đó qua đi, và Lệnh Bà lại trông giống một người phụ nữ thanh lịch, với nụ cười chân thành và giọng nói dịu dàng.
"Jason. Thật là một cái tên thú vị," bà ta nói, đôi mắt bà ta lạnh lẽo như cơn gió của Chicago. "Ta nghĩ chúng ta sẽ phải thỏa thuận một mức giá đặc biệt cho cậu. Đi nào, các nhóc. Chúng ta cùng đi mua sắm nào."