Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích
Chương 29 : Leo
Ngày đăng: 12:34 19/04/20
Leo vẫn tiếp tục ngoái đầu nhìn lại. Cậu nửa mong chờ được nhìn thấy những con rồng mặt trời cáu kỉnh đó đang kéo theo một cỗ xe ngựa bay với một bà bán hàng có phép thuật vừa la hét vừa ném các lọ chất độc, nhưng không có ai đuổi theo họ.
Cậu hướng con rồng về phía tây nam. Rốt cuộc, khói từ cửa hàng bách hóa bị cháy mờ dần cách xa họ, nhưng Leo vẫn không bớt căng thẳng cho đến khi khu vực ngoại ô của Chicago mờ dần và và mặt trời bắt đầu lặn.
"Làm tốt lắm, Festus." Cậu vỗ lên phần vỏ bằng kim loại của con rồng. "Mày làm cực kỳ tốt."
Cả người con rồng run rẩy. Các bánh răng kêu lốp cốp và lách cách trong cổ nó.
Leo cau mày. Cậu không thích những âm thanh đó. Nếu cái đĩa kiểm soát lại hỏng lần nữa – Không, hy vọng nó chỉ là một lỗi khác không quan trọng. Một lỗi mà cậu có thể sửa được.
"Tao sẽ hiệu chỉnh máy của mày khi chúng ta đáp xuống đất lần tới," Leo cam đoan. "Mày sẽ có thêm một ít dầu máy và sốt Tabasco."
Festus xoay tít hàm răng của nó, nhưng thậm chí âm than
h xoay tít đó giờ nghe có vẻ như yếu đi. Nó bay với một tốc độ đều đều, đôi cánh lớn nghiêng lại để đón gió, nhưng nó đang mang rất nặng. Hai cái lồng dưới móng cộng thêm ba người trên lưng nó – Leo càng nghĩ càng thấy lo lắng. Ngay cả những con rồng kim loại cũng có giới hạn.
"Leo." Piper vỗ lên vai cậu. "Cậu ổn chứ?"
"Ừm... không tệ với một xác ướp đã bị tẩy não." Cậu hy vọng mình trông không xấu hổ như cậu cảm nhận. "Cám ơn vì đã cứu bọn tớ, nữ hoàng sắc đẹp. Nếu cậu không giúp tớ thoát khỏi bùa mê đó..."
"Đừng lo nghĩ về điều đó," Piper nói.
Nhưng Leo đã rất lo lắng. Cậu cảm thấy thật tệ hại về việc Medea đã dễ dàng điều khiển cậu chống lại người bạn thân nhất của mình như thế nào. Và những cảm giác đó không đến từ đâu khác – sự oán giận của cậu về cách mà Jason luôn có được sự chú ý và dường như thật sự không cần đến cậu. Leo đã cảm thấy như thế một vài lần, dù là cậu chẳng lấy làm tự hào gì cho lắm.
Điều khiến cậu lo lắng hơn hết là tin tức về mẹ cậu. Medea đã nhìn thấy được tương lai khi còn ở Địa ngục. Đó là lý do mà người bảo trợ của bà ta, người mặc bộ đầm dài bằng đất, đã đến xưởng máy bảy năm trước để đe dọa, hủy hoại cuộc đời cậu. Đó là lý do mà mẹ cậu phải chết – vì một chuyện gì đó mà Leo phải làm hiện nay. Thế nên nếu nghĩ một cách kỳ cục một chút, ngay cả khi không đổ lỗi cho sức mạnh lửa, cái chết của mẹ vẫn là lỗi lầm của cậu.
Khi họ để lại Medea trong cửa hàng đang phát nổ, Leo thấy nhẹ lòng hơn một chút. Cậu hy vọng bà ta sẽ không thể nào thoát ra được và sẽ quay trở lại chính Cánh đồng Trừng phạt, nơi mà bà ta thuộc về. Những cảm giác đó cũng không khiến cậu tự hào là bao...
Và nếu các linh hồn đang quay trở lại từ Địa ngục... liệu mẹ Leo có thể được mang trả lại không?
Cậu cố gạt suy nghĩ đó qua một bên. Đó là tư duy của Frankenstein. Nó không phù hợp với quy luật tự nhiên. Nó không hợp lẽ phải. Medea có thể đã được hồi sinh, nhưng bà ta dường như không còn là con người nữa, với những cái móng tay kêu rít lên, một cái đầu phát sáng và tương tự như thế.
Không, mẹ Leo đã đi rồi. Việc suy nghĩ về bất cứ điều gì khác chỉ sẽ khiến cho Leo trở nên cáu tiết hơn mà thôi. Thế nhưng, ý nghĩ đó vẫn tiếp tục xuất hiện trong đầu cậu, như giọng nói vọng lại của Medea
"Chúng ta sẽ phải hạ cánh xuống sớm thôi," cậu cảnh báo các bạn mình. "Thêm một vài tiếng nữa, có lẽ thế, để chắc rằng Medea không đi theo chúng ta. Tớ không nghĩ Festus có thể bay lâu hơn được nữa."
"Ừm," Piper đồng ý. "Chắc huấn luyện viên Hedge cũng muốn thoát khỏi cái lồng chim hoàng yến của ông ấy. Câu hỏi là – chúng ta đang đi đâu?"
"Bay Area," Leo đoán. Ký ức của cậu về cửa hàng bách hóa khá mờ nhạt, nhưng dường như cậu nhớ được mình đã nghe nhắc đến nó. "Chẳng phải Medea đã nói điều gì đó về Oakland sao?"
Piper không trả lời thật lâu, vì thế Leo tự hỏi liệu cậu có nói sai điều gì đó không.
"Cha của Piper," Jason xen vào. "Có điều gì đó đã xảy ra với cha cậu, đúng không? Ông ấy bị dụ vào một cái bẫy nào đó."
Piper run rẩy thở dài. "Nghe này, Medea đã nói cả hai cậu sẽ chết ở Bay Area. Và ngoài ra... ngay cả khi chúng ta đến đó, Bay Area quá rộng lớn! Đầu tiên chúng ta cần tìm thần Aeolus và để lại lũ tinh linh bão. Thần Boreas đã nói thần Aeolus là người duy nhất có thể nói cho chúng ta chính xác nơi cần đến."
Leo càu nhàu. "Thế chúng ta tìm thần Aeolus như thế nào?"
"Sự thấu hiểu vô bờ bến của con..." Thần Hephaestus cau mày, rồi mệt mỏi thở dài. "Đó là một lời chế nhạo, đúng không? Máy móc thường không chế nhạo. Nhưng như ta đang nói, các vị thần cảm thấy hổ thẹn, bị con người làm cho ngượng ngùng. Dĩ nhiên, lúc ban đầu, chúng ta cảm thấy dễ chịu. Nhưng sau một vài tháng, cảm giác đó trở nên cay đắng chúng ta là các vị thần. Chúng ta cần được khen ngợi, được tôn trọng, được kính sợ và cả ca tụng."
"Ngay cả khi các người mắc sai lầm sao?"
"Đặc biệt là vào lúc đó! Và rồi với việc Jackson từ chối món quà của chúng ta, như thể cho rằng làm một người thường dẫu sao cũng tốt hơn nhiều so với làm một vị thần... ừm, thần Zeus không thể nào nuốt trôi chuyện đó được. Ông ấy quyết định đã đến lúc chúng ta phải quay trở về với các giá trị truyền thống. Các vị thần cần phải được tôn trọng. Chúng ta chỉ được quan sát con cái chứ không được đến thăm. Đỉnh Olympus sẽ đóng lại. Ít nhất đó là một phần lập luận của ông ấy. Và dĩ nhiên, chúng ta bắt đầu nghe về những thứ xấu xa đang chuyển động bên dưới lòng đất."
"Ý ông là những tên khổng lồ. Lũ quái vật tái tạo lại ngay tức thì. Cái chết lại đang trỗi dậy một lần nữa. Những chuyện như thế sao?"
"Đúng thế, nhóc." Thần Hephaestus vặn một cái nút trên dụng cụ phát sóng bất hợp pháp của ông. Giấc mơ của Leo trở nên đầy màu sắc, nhưng khuôn mặt của vị thần chỉ là một mớ vết lằn đỏ và vàng cùng các vết thâm màu đen. Leo ước gì giấc mơ của cậu quay trở về hai màu trắng đen.
"Thần Zeus nghĩ rằng ông ấy có thể đẩy lùi làn sóng sắp tiến đến, ru ngủ được mặt đất chừng nào chúng ta còn giữ yên lặng. Không một ai trong chúng ta thực sự tin vào điều đó. Và ta cũng không phiền khi nói rằng, chúng ta không đủ sức cho một cuộc chiến khác. Chúng ta vừa mới thoát khỏi các thần Titan. Nếu chúng ta lặp lại nguyên bản cũ, những gì xảy đến tiếp theo sẽ còn tệ hại hơn."
"Những tên khổng lồ," Leo nói. "Nữ thần Hera nói các á thần và các vị thần đã phải kết hợp với nhau để đánh bại chúng. Điều đó đúng không?"
"Ừm. Ta ghét phải đồng ý với mẹ ta bất cứ điều gì, nhưng đúng thế. Những tên khổng lồ đó rất khó đánh bại, nhóc. Chúng là một nòi giống khác."
"Nòi giống? Ông nói cứ như họ là những con ngựa đua vậy."
"Ha!" vị thần nói, "Giống chó trận thì đúng hơn. Quay lại thuở ban sơ, con thấy đấy, mọi thứ đều được sáng tạo ra từ cùng một cha mẹ – Gaea và Ouranos, Đất và Bầu trời. Họ có các nhóm con khác nhau – các Titan, các Cyclops Lớn, và vân vân. Rồi Kronos, kẻ đứng đầu các Titan – ừm, chắc con đã nghe về chuyện ông ta băm nhỏ người cha Ouranos của mình bằng lưỡi hái và chiếm lấy thế giới như thế nào. Rồi thần thánh chúng ta xuất hiện, con cái của các Titan, và đánh bại họ. Nhưng đó chưa phải là dấu chấm hết. Mặt đất đã sinh ra một nhóm con mới, chỉ có điều chúng sinh ra bởi Tartarus, linh hồn của vực thẳm bất tận – nơi đen tối nhất và xấu xa nhất ở Địa ngục. Những đứa con đó, những tên khổng lồ, được sinh ra chỉ với một mục đích duy nhất – trả thù chúng ta vì sự sụp đổ của các Titan. Chúng trỗi dậy để hủy diệt đỉnh Olympus, và càng ngày chúng càng tiến đến gần hơn."
Bộ râu của thần Hephaestus bắt đầu cháy âm ỉ. Ông lơ đãng dập tắt các ngọn lửa. "Những gì mà bà mẹ đáng nguyền rủa Hera của ta đang làm hiện tại – bà ta đang chơi trò chơi can thiệp ngu ngốc và nguy hiểm, nhưng bà ta đã đúng một điều: á thần các con phải liên kết với nhau. Đó là cách duy nhất để làm thần Zeus sáng mắt ra, thuyết phục các vị thần trên đỉnh Olympus chấp nhận sự giúp đỡ của các con. Và đó là cách duy nhất để đánh bại những gì đang xảy đến. Con là một phần quan trọng trong đó, Leo."
Ánh mắt của vị thần có vẻ xa xăm. Leo tự hỏi nếu ông ấy tự chia tách chính mình thành nhiều phần khác nhau – ngay lúc này ông đang hiện hữu ở nơi nào khác chăng? Có lẽ bản thể Hy Lạp của ông đang sửa một chiếc xe ô tô hoặc đang hẹn hò, trong khi nửa La Mã của ông thì đang xem đá banh và gọi món pizza. Leo cố tưởng tượng ra việc có nhiều nhân cách sẽ có cảm giác như thế nào. Cậu hy vọng nó không cha truyền con nối.
"Sao lại là tôi?" cậu hỏi, và ngay khi cậu thốt lên điều đó, nhiều câu hỏi khác tuôn ra ồ ạt. "Sao giờ mới thừa nhận tôi? Sao không làm điều đó khi tôi được mười ba tuổi, như đáng ra ông phải làm thế? Hoặc ông có thể thừa nhận tôi lúc tôi lên bảy, trước khi mẹ tôi chết! Sao ông không tìm tôi sớm hơn? Sao ông không cảnh báo tôi về điều này?"
Tay Leo bốc cháy.
Thần Hephaestus nhìn cậu đầy buồn bã. "Phần khó khăn nhất, nhóc. Đó là để cho con cái của ta đi theo con đường của riêng chúng. Việc can thiệp là vô hiệu. Ba nữ thần Mệnh đảm bảo điều đó. Còn về việc thừa nhận, con là một trường hợp đặc biệt, nhóc. Thời điểm phải chính xác. Ta không thể giải thích rõ hơn, nhưng..."
Giấc mơ của Leo mờ đi. Trong giây lát, nó biến thành chương trình Chiếc nón kỳ diệu được phát lại. Rồi thần Hephaestus lại xuất hiện rõ nét.
"Khỉ thật. Ta không thể nói nhiều hơn nữa. Thần Zeus đang cảm nhận được một giấc mơ trái luật. Xét cho cùng ông ấy là chúa tể bầu trời cơ mà, bao gồm cả sóng radio. Chỉ nghe thôi, nhóc, con cũng đóng một vai trò trong chuyện này. Cậu Jason của con đã đúng – lửa là một món quà, không phải là lời nguyền. Không phải ai, ta cũng ban cho phúc lành đó. Họ sẽ không thể nào đánh bại các tên khổng lồ nếu không có con, chứ đừng nói đến bà chủ mà họ phục vụ. Bà ta đáng sợ hơn bất cứ vị thần hay thần Titan nào."
"Là ai ạ?" Leo gặng hỏi.
Thần Hephaestus cau mày, hình ảnh của ông trở nên mờ dần. "Ta đã nói cho con rồi. Đúng thế, ta chắc là ta đã nói cho con. Chỉ là cảnh báo: dọc đường đi, con sẽ mất đi vài người bạn và vài dụng cụ quan trọng. Nhưng điều đó không phải là lỗi của con, Leo. Không có gì tồn tại mãi mãi, ngay cả những máy móc tốt nhất. Và mọi thứ đều có thể tái sử dụng."
"Ý ông là gì? Tôi không thích cách nói như thế."
"Không, con không nên." Hình ảnh của thần Hephaestus giờ đây chỉ vừa vặn là một vệt trên dải băng tần. "Nhớ cẩn thận với..."
Giấc mơ của Leo chuyển sang chương trình Chiếc nón kỳ diệu vừa đúng lúc bánh xe dừng ở cột Không điểm và các khán giả nói, "Ồ ô ô ô!"
Rồi Leo giật mình thức dậy bởi tiếng hét của Jason và Piper.