Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích
Chương 31 : Jason
Ngày đăng: 12:34 19/04/20
Jason sẽ chết đến năm lần trên đường đi đến cửa trước nếu không có Leo.
Đầu tiên là cửa sập đã được kích hoạt trên vỉa hè, rồi đến các tia laser trên bậc tam cấp, rồi đến thiết bị phun khí độc trên rào chắn ở mái hiên, và các đầu gai nhọn tẩm độc nhạy sức ép trong tấm thảm chào đón, và dĩ nhiên là cả cái chuông cửa phát nổ.
Leo đã vô hiệu hóa tất cả chúng. Như thể cậu ấy có thể đánh hơi được các loại bẫy, và cậu ấy chọn đúng dụng cụ từ dây thắt lưng mình để vô hiệu hóa chúng.
"Cậu thật tuyệt, anh bạn," Jason nói.
Leo cau có khi cậu nghiên cứu ổ khóa cửa trước. "Ừm, tuyệt," cậu nói. "Không thể sửa nổi một con rồng, nhưng tớ tuyệt."
"Này, đó không phải..."
"Cửa trước không khóa," Leo thông báo.
Piper nhìn chằm chằm vào cửa trước với vẻ nghi ngờ. "Phải không? Với cả mớ bẫy đó, và cánh cửa không khóa là sao?"
Leo xoay quả đấm. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Cậu ấy không chần chừ bước ngay vào bên trong.
Trước khi Jason bắt đầu đi theo, Piper tóm lấy cánh tay cậu. "Cậu ấy cần một ít thời gian để vượt qua được nỗi đau mất Festus. Không còn đổ lỗi cho chính mình."
"Ừm," Jason nói. "Ừm, được rồi."
Thế nhưng cậu vẫn cảm thấy tồi tệ. Khi còn ở cửa hàng của Medea, cậu đã nói vài điều cay nghiệt với Leo – điều mà một người bạn không nên nói, còn chưa kể đến sự thật là cậu gần như đâm Leo bằng một thanh kiếm. Nếu không có Piper, cả hai người họ đều đã chết. Và Piper cũng không dễ dàng gì để thoát khỏi cuộc chạm trán đó.
"Piper," cậu nói, "tớ biết mình bị mê mụ khi còn ở Chicago, nhưng về vấn đề của cha cậu – nếu ông ấy gặp rắc rối, tớ muốn được giúp. Tớ không quan tâm liệu đó có phải là bẫy hay không."
Đôi mắt cô luôn có các màu khác nhau, nhưng giờ chúng như vỡ tan ra, như thể cô cảm nhận được điều gì đó mà cô lực bất tòng tm. "Jason, cậu không biết cậu đang nói gì đâu. Làm ơn... đừng làm tớ cảm thấy tệ hơn. Đi thôi. Chúng ta nên đi cùng nhau."
Cô cúi đầu và đi nhanh vào bên trong.
"Cùng nhau," Jason nói với chính mình. "Ừm, chúng ta đang làm tốt điều đó mà."
Ấn tượng đầu tiên của Jason về ngôi nhà: Tối tăm.
"Dĩ nhiên ta là thế mà!"
"Đội ứng cứu đã đến và đưa bọn em đến Trại Con Lai. Bọn em nghĩ là đã mất thầy. Rồi bọn em nghe tin những tên tinh linh bão đã mang thầy đến cho – ừm, người chủ của chúng, Medea."
"Con mụ phù thủy đó! Chờ đã – không thể nào. Bà ta là người thường. Bà ta đã chết."
"Ừm, đúng thế," Leo nói, "bằng cách nào đó bà ta đã chẳng còn chết nữa."
Thầy Hedge gật đầu, đôi mắt thầy nheo lại. "Vậy! Mấy đứa được gửi đi trong cuộc tìm kiếm này để giải cứu cho ta sao. Tuyệt đấy!"
"Ừm." Piper đứng lên, đưa hai tay ra để Huấn luyện viên Hedge không tấn công cô. "Sự thật thì, thầy Glee – em vẫn có thể gọi thầy là Huấn luyện viên Hedge không? Thầy Gleeson thì nghe không hay lắm. Bọn em đang trên hành trình tìm kiếm thứ khác. Bọn em chỉ tình cờ tìm thấy thầy thôi."
"Ồ." Tinh thần của huấn luyện viên dường như xìu xuống, nhưng chỉ một giây thôi. Rồi mắt ông lại bừng sáng lên. "Nhưng đây không phải là sự tình cờ! Không phải về cuộc tìm kiếm. Đây là điều dự tính sẽ xảy ra! Vậy, đây là hang ổ của ả phù thủy đó, hử? Sao mọi thứ lại là vàng thế này?"
"Vàng ư?" Jason nhìn quanh. Từ cái cách Leo và Piper nín thở, cậu đoán họ cũng đã chẳng chú ý đến điều đó.
Căn phòng toàn là vàng – các bức tượng, bộ đồ trà mà thầy Hedge đã đập vỡ, chiếc ghế đó chính xác là một cái ngai. Thậm chí các bức màn – dường như tự động hé mở vào lúc rạng sáng – có vẻ như cũng được dệtừ những sợi vàng.
"Đẹp tuyệt," Leo nói. "Không có gì ngạc nhiên khi có nhiều hệ thống an ninh như vậy."
"Đây không phải..." Piper nói lắp bắp, "đây không phải là chỗ của Medea, huấn luyện viên. Đây chỉ là một ngôi biệt thự của một tay nhà giàu nào đó ở Omaha. Chúng ta đã trốn thoát khỏi Medea và rơi xuống đây."
"Đây là định mệnh, những chiếc bánh nướng nhỏ!" thầy Hedge khăng khăng. "Ta có nghĩa vụ bảo vệ các trò. Thế cuộc tìm kiếm lần này là gì?"
Trước khi Jason có thể quyết định liệu cậu nên giải thích hay chỉ việc đẩy Huấn luyện viên Hedge vào lại trong lồng, một cánh cửa ở phía cuối căn phòng mở ra.
Một người đàn ông mập lùn trong chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra với cái bàn chải đánh răng bằng vàng trong miệng. Ông ta có một bộ râu trắng toát và một trong những chiếc mũ ngủ dài, lỗi thời đang ôm chặt mái tóc bạc của ông ta. Ông ta khựng người lại khi nhìn thấy họ, và bàn chải đánh răng rơi khỏi miệng ông ta.
Ông ta liếc vào trong căn phòng phía sau lưng và gọi lớn, "Con trai? Lit, làm ơn ra đây nào. Có những người lạ trong phòng ngai."
Huấn luyện viên Hedge đã làm điều cần phải làm. Ông đưa cao dùi cui của mình lên và hét lớn, "Chết này!"