Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích
Chương 34 : Piper
Ngày đăng: 12:34 19/04/20
"Sói," Piper nói. "Nghe như ở rất gần."
Jason nhỏm dậy và triệu hồi thanh kiếm của mình. Leo và Huấn luyện viên Hedge cũng đứng dậy theo. Piper cố, nhưng những đốm đen cứ nhảy múa trước mắt cô.
"Ở yên đó," Jason bảo cô. "Bọn tớ sẽ bảo vệ cậu."
Cô nghiến răng. Cô ghét cảm giác bất lực. Cô không muốn bất cứ ai bảo vệ mình. Đầu tiên là cái mắt cá chân ngu ngốc. Giờ đến chứng hạ thân nhiệt. Cô muốn được đứng lên, với con dao trong tay
Rồi, ở chỗ ánh lửa không chiếu đến được bên ngoài cửa động, cô nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực sáng trong bóng tối.
Được rồi, cô nghĩ. Có thể một sự bảo vệ nho nhỏ cũng ổn thôi.
Nhiều con sói hơn dần tràn vào bên trong ánh lửa – những con quái thú màu đen to hơn cả giống chó Great Danes(14), với băng và tuyết bám đầy trên lông chúng. Những chiếc răng nanh sáng lấp lánh, và đôi mắt đỏ rực của chúng trông thông minh một cách đáng lo ngại. Con sói đứng ở phía trước cao gần bằng một con ngựa, miệng nó đầy vết bẩn như thể nó mới vừa có một cuộc chém giết vậy.
Piper rút con dao ra khỏi vỏ.
Rồi Jason bước tới trước và nói gì đó bằng tiếng Latinh.
Piper không nghĩ tử ngữ(15) sẽ có nhiều ảnh hưởng đến các con vật hoang dã như thế, nhưng con sói đầu đàn bĩu môi. Lông nó dựng đứng dọc theo sống lưng. Một trong số phó tướng của nó thử tiến lên, nhưng con đầu đàn đã đớp vào tai nó. Rồi tất cả các con sói lùi lại vào trong bóng tối.
"Ối trời, tớ phải học tiếng Latinh thôi." Cây búa của Leo run rẩy trong tay cậu ấy. "Cậu đã nói gì vậy, Jason?"
Thầy Hedge nguyền rủa. "Gì cũng được, nhưng dường như chưa đủ. Nhìn kìa."
Những con sói đã quay trở lại, nhưng con đầu đàn không đi cùng chúng. Chúng không tấn công. Chúng chờ đợi – hiện có ít nhất mười hai con, đứng theo hình bán nguyệt lồi lõm ngay bên ngoài ánh lửa, chặn ở lối ra của cửa động.
Huấn luyện viên nhấc cây dùi cui của mình lên. "Kế hoạch là thế này. Ta sẽ giết tất cả bọn chúng, và các em trốn đi."
"Huấn luyện viên, chúng sẽ xé thầy ra từng mảnh đấy," Piper nói.
"Không, ta giỏi lắm."
Rồi Piper nhìn thấy bóng một người đàn ông xuất hiện từ trong cơn bão, lội qua bầy sói.
"Đứng sát vào nhau," Jason nói. "Chúng đánh giá cao bầy đàn. Và thầy Hedge, không làm những việc điên rồ nhé. Bọn em sẽ không để thầy hay bất cứ ai lại đằng sau đâu."
Piper cảm thấy cổ mình như bị nghẹn lại. Hiện cô là mối kết nối yếu nhất trong "bầy" của họ. Chắc chắn lũ sói sẽ đánh hơi thấy sự sợ hãi của cô. Cô có thể cũng đang mang một cái bảng có dòng chữ, Bữa trưa Miễn phí.
Càng có thêm nhiều mũi tên hơn nữa. Thêm nhiều con sói ngã xuống. Bầy sói nhốn nháo. Một mũi tên lóe lên bay về phía Lycaon, nhưng vua sói đã bắt lấy nó giữa không trung. Rồi ông ta hét lên đầy đau đớn. Khi ông ta thả mũi tên xuống, nó để lại một một vết thương cháy đen, bốc khói khắp lòng bàn tay ông ta. Một mũi tên khác cắm vào vai, và vị vua sói lảo đảo lùi lại.
"Ta nguyền rủa chúng!" Lycaon hét lớn. Ông ta gầm gừ với đàn của mình, và những con sói quay người lại, bỏ chạy. Lycaon nhìn chằm chằm Jason với đôi mắt đỏ rực. "Chuyện này chưa xong đâu, nhóc."
Vị vua sói biến mất trong màn đêm.
Vài giây sau, Piper nghe thấy thêm nhiều tiếng sói tru, nhưng âm thanh khác hẳn – không có sự đe dọa, mà giống những chú chó săn đánh hơi hơn. Một con sói trắng nhỏ hơn lao xộc vào hang động cùng với hai con sói khác ở phía sau.
Thầy Hedge nói, "Giết nó?"
"Không!" Piper cản. "Đợi đã."
Những con sói nghiêng đầu và nhìn chằm chằm các trại viên với đôi mắt vàng to cộ.
Chớp mắt, chủ nhân của chúng xuất hiện: một nhóm thợ săn mặc những bộ đồ lính mùa đông màu trắng và xám, ít nhất là sáu người. Tất cả họ đều mang theo cung, với các ống tên chứa những mũi tên bạc sáng lấp lánh trên lưng.
K họ được che kín bằng mũ trùm đầu, nhưng hiển nhiên tất cả họ đều là con gái. Một người, hơi cao hơn so với những người còn lại, cúi xuống trong ánh lửa và nắm lấy mũi tên đã làm bị thương bàn tay Lycaon.
"Suýt chút nữa." Cô ấy quay lại nhìn các bạn mình. "Phoebe, ở lại với chị. Canh giữ lối vào. Những người còn lại, đuổi theo Lycaon. Giờ chúng ta không thể để mất dấu hắn ta nữa. Chị sẽ đuổi kịp mọi người."
Các thợ săn khác lầm bầm đồng ý và biến mất, đi theo hướng bầy sói của Lycaon.
Cô gái trong chiếc áo màu trắng quay mặt về phía họ, khuôn mặt cô ấy vẫn ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu. "Chúng tôi đã theo dấu tên ác ma đó hơn một tuần nay. Mọi người vẫn ổn chứ? Không ai bị cắn chứ?"
Jason đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vào cô gái. Piper nhận ra giọng cô ấy có gì đó rất quen thuộc. Thật khó để xác định, nhưng cái cách cô ấy nói, cách cô ấy phát âm, gợi cho cô nhớ đến Jason.
"Chị là cô ấy," Piper đoán. "Chị là Thalia."
Cô gái cứng người lại. Piper sợ cô ấy có thể lấy cung ra, nhưng thay vào đó cô ấy cởi mũ của mình ra. Mái tóc cô ấy đen mướt, với một vương miện hình lưỡi liềm bằng bạc vắt ngang phía trên chân mày. Khuôn mặt cực kỳ khỏe mạnh của cô ấy bừng sáng, như thể cô ấy có chút gì đó trội hơn con người, và đôi mắt cô ấy có màu xanh dương lấp lánh. Cô ấy là cô gái trong bức ảnh của Jason.
"Chị có biết em sao?" Thalia hỏi.
Piper hít sâu. "Đây có thể là một cú sốc, nhưng..."
"Chị Thalia." Jason bước lên trước, giọng cậu run rẩy. "Em là Jason, em trai chị."