Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 49 : Jason

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Sau cuộc chiến trên núi Diab chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy sợ hãi và xáo trộn như thế này.



Giờ đây, chị gái cậu đang bị đông cứng ở ngay cạnh chân cậu. Cậu đang bị lũ quái vật vây hãm. Cậu đã làm gãy thanh kiếm vàng của mình và thay thế nó bằng một mẩu gỗ. Cậu có độ chừng năm phút nữa là đến thời điểm vua của những tên khổng lồ vọt ra và tiêu diệt hết bọn họ. Jason đã lấy ra quân bài chủ lực mạnh mẽ nhất của mình là gọi tia chớp của thần Zeus khi cậu chiến đấu với Enceladus, và cậu nghi ngờ về sức mạnh hay sự hợp tác để làm điều đó một lần nữa từ phía trên kia. Điều đó có nghĩa là tài sản duy nhất mà cậu có là một nữ thần hay cáu kỉnh bị giam cầm, một người bạn gái phần-nào-là-như-thế với một con dao găm, và Leo, người hình như nghĩ rằng cậu ấy có thể đánh bại các đội quân bóng tối bằng những viên kẹo bạc hà giúp hơi thở thơm tho.



Trên hết, những ký ức tồi tệ nhất của Jason đang lũ lượt ùa về. Cậu biết chắc một điều rằng mình đã làm rất nhiều chuyện nguy hiểm trong đời, nhưng chưa bao giờ cậu ở gần với cái chết như lúc này.



Kẻ thù rất xinh đẹp. Khione mỉm cười, đôi mắt đen của cô ta sáng lấp lánh khi một con dao băng hiện ra trong tay cô ta.



"Cô đã làm gì?" Jason gặng hỏi.



"Ồ, khá là nhiều thứ," nữ thần tuyết bĩu môi. "Chị gái ngươi chưa chết đâu, nếu đó là ý ngươi muốn nói. Cô ta và các Thợ Săn trong nhóm cô ta sẽ trở thành những món đồ chơi tuyệt đẹp cho lũ sói của chúng ta. Ta nghĩ bọn ta sẽ rã đông chúng từng người một và săn đuổi ch



ng để giải trí. Lần này hãy để chúng thành con mồi."



Những con sói gầm gừ tán thưởng.



"Đúng thế, các bé yêu của ta." Khione vẫn tiếp tục nhìn Jason. "Chị gái của ngươi suýt giết chết vua của chúng, ngươi biết đấy. Không còn nghi ngờ rằng Lycaon đang nghỉ ngơi trong một hang động ở đâu đó để liếm láp các vết thương, nhưng các tay sai của ông ta đã gia nhập vào đội quân của chúng ta để trả thù cho chủ nhân. Và rồi Porphyrion sẽ hồi sinh, và chúng ta sẽ cai trị thế giới."



"Đồ phản bội!" Nữ thần Hera hét lớn. "Ngươi, đồ thích chõ mỏ vào việc của người khác, đồ nữ thần hạng D! Ngươi chẳng xứng để rót rượu cho ta, chứ đừng nói đến việc cai trị thế giới."
"Những nơi cổ xưa." Mắt Leo mở lớn. "Đó là những gì mà Enceladus muốn nói về việc phá hủy cội nguồn của các vị thần. Hắn ta muốn nói đến Hy Lạp."



"Ngươi có thể tham gia với ta, con trai thần Hephaestus," Khione nói. "Ta biết ngươi thấy ta xinh đẹp. Chỉ cần hai đứa kia chết là kế hoạch của ta có thể hoàn thành. Hãy vứt bỏ cái định mệnh lố bịch mà các Nữ thần Mệnh đã trao cho ngươi. Thay vào đó là sống và trở thành người anh hùng của ta. Các kỹ năng của ngươi sẽ khá hữu dụng đấy."



Leo trông khá kinh ngạc. Cậu ấy liếc nhìn ra phía sau lưng, có lẽ đang nói với một người nào khác. Trong một giây, Jason cảm thấy lo lắng. Cậu đoán Leo chưa từng được các nữ thần xinh đẹp mời mọc như thế này hằng ngày.



Rồi Leo cười ngặt nghẽo đến nỗi cậu ấy phải gập cả người xuống. "Ừ nhỉ, tham gia với ngươi. Đúng thế. Cho đến khi ngươi chán ta và biến ta thành một tượng băng Leo sao? Quý cô, không một ai làm hỏng con rồng của ta và rồi bỏ đi dễ dàng được cả. Ta không thể tin rằng mình đã nghĩ ngươi thật nóng bỏng."



Khuôn mặt Khione đỏ lên. "Nóng bỏng? Ngươi dám sỉ nhục ta sao? Ta là một người lạnh lẽo, Leo Valdez à. Rất, rất lạnh."



Cô ta bắn một luồng mưa đá về phía các á thần, nhưng Leo đã đưa tay ra. Một bức tường lửa gầm lên, xuất hiện sống động ngay phía trước mặt họ, và tuyết tan chảy thành một đám hơi nước.



Leo cười toe toét. "Nhìn thấy chứ, quý cô, đó là những gì xảy ra với tuyết khi ở Texas. Nó... tan chảy... hoàn toàn."



Khione rít lên. "Như thế là đủ rồi. Hera đang yếu dần. Porphyrion đang trỗi dậy. Giết chết lũ á thần kia. Hãy để chúng trở thành bữa ăn đầu tiên cho vị vua của chúng ta!"



Jason nhấc thanh gỗ đóng băng lên – một vũ khí ngu ngốc để sống mái trong cuộc chiến sống còn – và những tên quái vật lao đến tấn công.