Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 51 : Piper

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


"Jason!"



Piper liên tục gọi tên cậu khi cô ôm lấy cậu trong tay, mặc dầu cô gần như mất hết hy vọng. Cậu ấy đã bất tỉnh được hai phút. Người cậu ấy đang bốc khói, hai mắt trợn ngược lên trên. Cô không rõ liệu cậu có còn đang thở không.



"Chẳng ích gì đâu, cô bé." Nữ thần Hera đứng phía trên họ trong bộ áo đầm màu đen đơn giản và mạng che mặt.



Piper đã không nhìn thấy nữ thần nổi giận. May là cô đã nhắm mắt lại, nhưng cô có thể nhìn thấy dư âm của việc đó. Mỗi một vết tích của mùa đông đều đã biến khỏi thung lũng. Cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào của trận đánh. Lũ quái vật đã bị bốc hơi sạch sành sanh. Phế tích vẫn ở trong tình trạng mà họ thấy trước đây – đổ nát, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy nơi đây đã bị giày xéo bởi lũ sói, các tinh linh bão, và những tên yêu tinh sáu tay.



Ngay cả các Thợ Săn cũng được hồi sinh. Phần lớn lễ phép chờ đợi ở phía xa xa phía bên đồng cỏ, nhưng Thalia thì quỳ g bên cạnh Piper, tay cô đặt trên trán Jason.



Thalia giận dữ nhìn lên nữ thần. "Đây là lỗi của bà. Hãy làm điều gì đó đi!"



"Không được nói với ta kiểu đó, cô gái. Ta là nữ hoàng..."



"Chữa cho nó đi!"



Đôi mắt nữ thần Hera lấp lánh, tỏa ra sức mạnh. "Ta đã cảnh báo nó rồi mà. Ta không bao giờ cố tình làm đau thằng bé. Nó là người anh hùng của ta. Ta đã bảo chúng nhắm mắt trước khi ta lộ ra hình dáng thực sự của mình."



"Ừm..." Leo cau mày. "Hình dáng thực sự thật là nguy hiểm, đúng không? Vậy sao bà lại làm điều đó?"



"Ta đã giải phóng sức mạnh của mình để giúp các ngươi, đồ ngốc!" nữ thần Hera la lớn. "Ta biến mình thành năng lượng thuần túy để có thể làm tan rã lũ quái vật, giữ lại nơi này, và thậm chí còn cứu được những cô Thợ Săn đáng thương thoát khỏi lớp băng đông cứng."



"Nhưng người phàm không thể nhìn bà trong hình dáng đó!" Thalia hét lại. "Bà đã giết chết nó!"



Leo lắc đầu hoảng sợ. "Đó là những gì mà lời tiên tri của chúng tôi ám chỉ. Cái chết được giải thoát, qua cơn giận của nữ thần Hera. Thôi nào, quý bà. Bà là một nữ thần cơ mà. Hãy làm một vài ma thuật bùa mê nào đó với cậu ấy đi! Hãy mang cậu ấy quay trở lại."



Piper nghe được cuộc nói chuyện của họ có phân nửa, phần lớn cô chỉ chú tâm nhìn vào mặt của Jason. "Cậu ấy đang thở!" cô thông báo.



"Không thể nào," nữ thần Hera nói. "Ta ước gì điều đó là thật, cô bé, nhưng chưa từng có người phàm nào..."
Piper cảm thấy như thể bầu trời đang quay mòng mòng trên đầu cô, khiến cô cảm thấy choáng váng. "Cậu đến một nơi nào khác. Đó là nơi cậu đã từng ở trong suốt chừng ấy năm. Một nơi nào đó dành cho các á thần – nhưng là ở đâu?"



Jason quay sang nhìn nữ thần. "Các ký ức đang quay trở lại, nhưng vị trí của nó thì tôi không biết được. Bà sẽ không nói cho tôi, đúng không?"



"Đúng thế," nữ thần Hera nói. "Đó là một phần số mệnh của ngươi, Jason. Ngươi phải tự mình tìm ra cách quay trở lại đó. Nhưng khi ngươi làm thế... Ngươi sẽ hợp nhất hai nguồn sức mạnh vĩ đại với nhau. Ngươi sẽ mang lại cho chúng ta hy vọng chống lại các tên khổng lồ, và quan trọng hơn là – chống lại chính Gaea."



"Bà muốn chúng tôi giúp bà," Jason nói, "nhưng bà lại đang giữ lại thông tin."



"Việc đưa cho ngươi các câu trả lời sẽ khiến cho những câu trả lời đó trở nên vô hiệu," nữ thần Hera nói. "Đó là cách làm của Ba nữ thần Mệnh. Ngươi phải tự mình tiến lên trên con đường của chính mình, vì nó khiến mọi việc trở nên có ý nghĩa. Hiện, cả ba ngươi đều đã khiến ta ngạc nhiên đấy. Ta chưa bao giờ nghĩ việc đó có thể..."



Nữ thần lắc đầu. "Chỉ cần nói rằng, các ngươi đã hành động rất tốt, các á thần. Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu. Giờ các ngươi phải quay trở lại Trại Con Lai, nơi các ngươi sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo."



"Điều mà bà sẽ không nói cho chúng tôi chứ gì," Jason gắt gỏng. "Và tôi e rằng bà đã tiêu diệt con ngựa tinh linh bão dễ thương của tôi, vì thế chúng tôi sẽ phải cuốc bộ về trại sao?"



Nữ thần Hera lờ đi câu hỏi đó. "Các tinh linh bão là các sinh vật được tạo ra từ sự hỗn loạn. Ta đã không tiêu diệt con đó, thế nhưng ta không biết được nơi nó đến, hoặc khi nào ngươi sẽ gặp lại nó. Nhưng có cách dễ dàng hơn để đưa các ngươi về nhà. Vì các ngươi đã phục vụ ta rất tốt, vì thế ta có thể giúp các ngươi – ít nhất là lần này. Tạm biệt, các á thần, chỉ lúc này thôi!"



Cả thế giới như lộn ngược, và Piper gần như ngất lịm đi.



Khi cô nhìn rõ được mọi thứ lần nữa, cô đang ở trong nhà ăn của trại vào giữa giờ ăn tối. Họ đang đứng trên bàn của nhà nữ thần Aphrodie, và một chân của Piper giẫm vào đĩa pizza của Drew. Sáu mươi trại viên cùng đứng bật dậy, há hốc miệng, nhìn họ hết sức ngạc nhiên.



Cho dù nữ thần Hera đã làm bất cứ điều gì để bắn họ bay ngang đất nước, điều đó không tốt cho dạ dày của Piper. Cô chỉ vừa vặn kiểm soát được cơn buồn nôn của mình. Leo chẳng được may mắn như thế. Cậu ấy nhảy khỏi bàn, chạy đến lò than bằng đồng gần nhất và nôn thốc nôn tháo vào trong đó – và chắc hẳn đó không phải là một lễ vật được đốt cháy tốt nhất dành tặng cho các vị thần.



"Jason?" Chiron chạy nước kiệu về phía trước. Chắc chắn người nhân mã già đó đã nhìn thấy nhiều chuyện kỳ quái trong nhiều năm qua, nhưng ngay cả ông cũng trông hoàn toàn sửng sốt. "Có chuyện gì... Làm thế nào...?"



Các trại viên nhà nữ thần Aphrodite ngước nhìn Piper chằm chằm với những cái miệng mở lớn. Piper đoán cô ắt trông phải tệ lắm.



"Chào," cô nói, cố hết sức tỏ ra bình thường. "Bọn tớ đã quay lại."