Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 10 : Frank
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
FRANK CHẲNG NHỚ GÌ NHIỀU VỀ tang lễ. Nhưng cậu vẫn còn nhớ những giờ trước đó – khi bà ngoại đi ra sân sau và tìm thấy cậu đang bắn tên vào bộ sưu tập gốm sứ của bà.
Nhà bà ngoại là một biệt thự buồn tẻ xây bằng đá xám rộng mười hai mẫu ở Bắc Vancouver. Sân sau của bà chạy thẳng vào Công viên Lynn Canyon.
Buổi sáng hôm đó lạnh và có mưa phùn, nhưng Frank chẳng cảm nhận được sự lạnh giá. Cậu mặc một bộ vest len đen và áo bành-tô đen từng thuộc về ông ngoại cậu. Trước đấy, Frank đã giật mình và buồn rầu vì nhận ra rằng chúng vừa vặn với mình. Bộ quần áo có mùi như mùi băng phiến ướt và hoa nhài. Lớp vải hơi ngứa nhưng ấm áp. Với cung tên và ống đựng tên, chắc cậu không khác một người quản gia cực kỳ lợi hại là mấy.
Cậu chất ít đồ gốm của bà ngoại vào xe đẩy và bê nó ra sân sau, nơi cậu xếp chúng thành bia bắn trên các cột gỗ cũ ở rìa khu đất. Cậu đã bắn tên được một lúc lâu, các ngón tay đã bắt đầu mất cảm giác. Cứ mỗi mũi tên, Frank lại tưởng tượng rằng cậu đang giải quyết các rắc rối của chính mình.
Những tên bắn tỉa ở Afghanistan. Bụp. Một bình trà vỡ tan tành khi một mũi tên xuyên qua giữa bình.
Huân chương anh dũng hy sinh, một miếng bạc tròn dẹt gắn vào một dải ruy băng đỏ-đen, được truy tặng vì đã tử trận trong lúc làm nhiệm vụ và trao lại cho Frank như thể đó là một vật quan trọng, vật khiến mọi việc đều trở nên đâu vào đấy. Thụp. Một tách trà ghim chặt vào mặt gỗ.
Viên sĩ quan đã đến để nói với cậu rằng: "Mẹ cậu là một anh hùng. Đại úy Emily Trương đã hy sinh khi đang cố giải cứu đồng đội." Rắc. Một cái đĩa xanh-trắng vỡ thành từng mảnh.
Hình phạt của bà ngoại cậu: Đàn ông không được khóc. Đặc biệt là những người đàn ông họ Trương. Fai à, cháu sẽ phải chịu đựng.
Chỉ có bà ngoại gọi cậu là Fai
Frank là cái kiểu tên gì mới được? bà sẽ rầy la như thế. Đó không phải là tên Trung Quốc.
Cháu có phải là người Trung Quốc đâu, nghĩ vậy nhưng Frank không dám nói ra. Nhiều năm trước, mẹ cậu từng nói: Đừng cãi lời bà ngoại con. Việc đó sau này chỉ làm cho con đau khổ hơn thôi. Mẹ đã đúng. Và giờ Frank không còn người thân nào khác ngoài bà.
Thịch. Mũi tên thứ tư cắm vào hàng rào gỗ và cắm chặt ở đó, rung rung.
"Fai," bà ngoại gọi cậu.
Frank quay người lại.
Bà đang nắm chặt một cái hộp gỗ gụ to cỡ hộp đựng giày mà Frank chưa nhìn thấy bao giờ. Với bộ váy đen cổ cao và búi tóc bạc giản dị, bà trông giống một cô giáo của thập niên 80.
Bà quan sát bãi chiến trường: đồ gốm sứ trong xe đẩy, mảnh vỡ của bộ đồ trà mà bà yêu thích nằm tán loạn khắp mặt cỏ, những mũi tên của Frank cắm lỗ chỗ dưới đất, trên các thân cây, các cột hàng rào, và một mũi tên cắm vào đầu tượng thần lùn giữ của đang mỉm cười.
Frank nghĩ rằng bà sẽ la mắng hoặc dùng cái hộp đánh mình. Câu chưa bao giờ gây ra chuyện gì tệ hại như lần này, cũng chưa một lần giận quá mất khôn.
Vẻ mặt bà cậu đầy đau khổ lẫn chê trách. Bà chẳng giống mẹ Frank chút nào. Cậu tự hỏi làm sao tính tình mẹ mình lại có thể trở nên dễ chịu như thế – luôn cười vui vẻ, luôn dịu dàng. Frank không tưởng tượng ra được cảnh mẹ lớn lên cùng bà ngoại nhiều hơn cảnh bà xông pha trên chiến trường là mấy – mặc dù hai tình huống chắc là hoàn toàn khác nhau.
Cậu chờ đợi bà ngoại nổi giận. Có thể cậu sẽ bị cấm túc và không đến được lễ tang. Cậu muốn làm bà đau khổ vì lúc nào cũng quá xấu tính, vì đã để mẹ cậu tử trận, vì đã la rầy buộc cậu phải vượt qua chuyện này. Tất cả những gì bà quan tâm là bộ sưu tập ngớ ngẩn của bà.
"Ngừng ngay hành vi lố bịch này đi," bà nói. Giọng bà nghe chẳng tức tối chút nào. "Việc đó hạ thấp phẩm giá của cháu."
Với sự ngạc nhiên của Frank, bà đá một trong số những tách trà yêu thích của mình sang bên.
"Xe sẽ sớm đến đây," bà nói. "Chúng ta cần nói chuyện."
Frank ngẩn người. Cậu nhìn kỹ cái hộp gỗ gụ hơn. Trong khoảnh khắc kinh sợ, cậu tự hỏi có phải trong đấy chứa tro của mẹ mình không, nhưng đó là điều không thể nào. Ngoại đã nói với cậu rằng sẽ có nghi thức an táng theo kiểu quân đội. Vậy thì sao bà ngoại lại cầm cái hộp cẩn thận thế kia, như thể thứ được chứa bên trong khiến bà đau buồn?
"Vào nhà đi cháu," bà nói. Rồi chẳng cần đợi xem cậu có đi theo hay không, bà quay người và đi về phía ngôi nhà.
Trong phòng khách, Frank ngồi trên ghế sofa nhung, xung quanh là các bức ảnh gia đình kiểu cũ, các bình sứ còn to hơn xe đẩy của cậu và các bức tranh thư pháp màu đỏ. Frank không biết nghĩa những từ thư pháp đó. Cậu chưa bao giờ có hứng thú học chúng lắm. Cậu cũng chẳng biết hết mọi người trong các bức ảnh.
Bất cứ khi nào bà ngoại bắt đầu thuyết giảng về tổ tiên cho cậu nghe – chuyện họ đã đi khỏi Trung Quốc, sau đó kinh doanh xuất nhập khẩu thành công và trở thành một trong số các gia tộc người Hoa giàu có nhất Vancouver như thế nào – ừm, chuyện đó khá nhàm. Frank là thế hệ người Canada thứ tư. Cậu không quan tâm đến cố hương và mớ đồ cổ mốc meo cũ kỹ đó. Từ tiếng Hoa duy nhất cậu nhận biết được là họ của mình: Trương. Bậc thầy cung thủ. Chỉ vì nghĩa của nó thật bảnh.
Bà ngoại ngồi kế bên cậu, dáng ngồi của bà cứng nhắc, hai tay chắp lại phía trên cái hộp.
"Mẹ cháu muốn cháu nhận cái này," bà miễn cưỡng nói. "Mẹ cháu đã giữ nó từ khi cháu hãy còn đỏ hỏn. Khi con bé lên đường đi chiến đấu, nó đã tin tưởng trao nó cho ta. Nhưng giờ nó đã mất rồi. Và cháu sẽ sớm ra đi thôi."
Dạ dày Frank nhói đau. "Ra đi? Đi đâu ạ?"
"Được rồi, đây là kế hoạch!" Dakota nhấp nhanh một ngụm Kool-Aid trong bình đựng nước của mình. "Họ sẽ đưa chúng ta lên trước nhằm làm yếu đi hàng phòng ngự."
Toàn đội rên rỉ.
"Tôi biết, tôi biết," Gwen nói. "Nhưng biết đâu lần này chúng ta may mắn thì sao!"
C để việc đó cho Gwen vì cô ấy là một người lạc quan. Mọi người thích cô ấy vì cô ấy quan tâm đến binh sĩ của mình và đang cố làm mọi người phấn khởi. Cô ấy thậm chí còn kiểm soát được cả Dakota trong lúc anh ấy hiếu động thái quá do nước si-rô. Thế nhưng, các trại viên vẫn cằn nhằn và than trách. Không ai tin vận may sẽ đến với Đội quân Số Năm.
"Hàng đầu tiên do Dakota chỉ huy," Gwen nói. "Hãy chắn khiên lại với nhau và tấn công theo đội hình mai rùa vào cổng chính. Cố bám sát nhau đấy. Thu hút hỏa lực của họ. Hàng thứ hai..." Gwen không chút hăng hái quay sang hàng của Frank. "Mười bảy người, tính từ Bobby trở lên, lo phần con voi và trèo lên thang. Cố tấn công vào bên hông tường thành phía tây. Biết đâu chúng ta có thể dàn mỏng quân phòng ngự ra. Frank, Hazel, Percy... ừm, các cậu cứ làm những gì mình thích. Chỉ cho Percy các sợi dây thừng. Và cố giữ cậu ta còn sống nhé." Cô ấy quay lại về phía toàn đội. "Nếu người nào leo qua được tường thành trước, tôi sẽ đảm bảo rằng người đó có được Vương miện Thành. Chiến thắng dành cho Đội quân Số Năm!"
Cả đội reo hò uể oải và tan hàng.
Percy cau mày. "Làm những gì mình thích là sao?"
"Đúng thế đấy," Hazel thở dài. "Một sự tín nhiệm lớn."
"Thế còn Vương miện Thành là gì?"
"Một huân chương trong quân đội," Frank nói. Cậu đã bị buộc phải nhớ hết mớ giải thưởng có thể được trao. "Vinh dự lớn dành cho lính mới khi chọc thủng hàng phòng ngự của đối phương. Cậu sẽ nhận ra là chẳng có ai ở Đội quân Số Năm đeo nó. Thường thì chúng ta còn không vào được bên trong pháo đài vì chúng ta đã bị bỏng, bị nhấn chìm hoặc..."
Cậu ngập ngừng và nhìn vào Percy. "Những cây súng phun nước."
"Gì chứ?" Percy hỏi.
"Súng phun nước trên các bức tường," Frank nói, "chúng lấy nước từ cầu dẫn nước. Sẽ có một hệ thống bơm – khỉ thật, tớ không biết chúng hoạt động ra sao, nhưng chúng chịu lực rất lớn. Nếu cậu kiểm soát được chúng, như cách cậu đã điều khiển dòng sông..."
"Anh Frank!" Hazel cười toét miệng. "Ý đó thật hay!
Percy trông không chắc lắm. "Tớ không biết lúc ở sông mình đã làm thế nào. Tớ không cam đoan mình kiểm soát được các cây súng đó từ khoảng cách xa như thế này."
"Bọn tớ sẽ đưa cậu đến gần hơn." Frank chỉ về bờ tường phía đông của pháo đài, nơi Đội quân Số Năm sẽ không tấn công. "Đó là nơi hàng phòng ngự yếu nhất. Họ sẽ không khi nào xem trọng ba đứa nhóc đâu. Tớ nghĩ chúng ta có thể lẻn đến khá gần trước khi bị họ phát hiện."
"Làm sao lẻn đến được đó?" Percy hỏi.
Frank quay sang Hazel. "Em có thể làm lại điều đó lần nữa không?"
Cô đấm vào ngực cậu. "Anh nói anh sẽ không kể cho bất cứ ai cơ mà!"
Tức thì Frank cảm thấy mình thật tệ. Cậu đã quá để tâm vào ý tưởng...
Hazel lầm bầm. "Không sao. Ổn thôi. Anh Percy, anh ấy đang nói về các đường hầm công sự. Trải qua hằng ấy năm, Cánh đồng Thần Mars chi chít những đường hầm. Vài cái đã bị sập hoặc bị chôn vùi, nhưng rất nhiều đường hầm vẫn có thể qua lại được. Em khá giỏi trong việc tìm ra và sử dụng chúng. Thậm chí trong tình huống bắt buộc em còn có thể làm sập chúng."
"Như em đã làm với lũ gorgon đó," Percy nói, "để giữ chân chúng."
Frank gật đầu hài lòng. "Tớ đã bảo cậu là thần Pluto ngầu lắm mà. Ông ấy là vị thần của mọi thứ bên dưới lòng đất. Hazel có thể tìm được các hang động, đường hầm, các cánh cửa sập..."
"Và đó là bí mật của chúng ta," cô cằn nhằn.
Frank cảm thấy mặt mình đỏ bừng. "Đúng thế, anh xin lỗi. Nhưng nếu chúng ta đến được gần hơn..."
"Và nếu tớ hạ được mấy khẩu súng phun nước đó..." Percy gật đầu, như thể cậu ấy đang bị ý tưởng đó kích thích. "Sau đó chúng ta sẽ làm gì?"
Frank kiểm tra ống tên của mình. Cậu luôn nhét vào đó những mũi tên đặc biệt. ước đây cậu chưa từng có cơ hội sử dụng chúng, nhưng đêm nay sẽ là thời điểm đó. Cuối cùng cậu cũng đã có thể làm được điều gì đó đủ thú vị để thu hút sự chú ý của thần Apollo.
"Chuyện còn lại cứ giao cho tớ," cậu nói. "Chúng ta đi nào."