Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 21 : Frank
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
FRANK GHÉT MẤY CÁI BÁNH DING DONG. Cậu ghét rắn. Và cậu ghét cuộc đời mình. Không nhất thiết phải theo thứ tự.
Khi chậm chạp lê bước lên đồi, cậu ước gì mình có thể ngất xỉu như Hazel – chỉ việc bất tỉnh và trải nghiệm một khoảng thời gian khác, như trước khi cậu bị lôi vào cuộc tìm kiếm điên khùng này, trước khi cậu khám phá ra cha mình là một huấn luyện viên cấp hạ sĩ quan thần thánh có vấn đề về cái tôi.
Cung và ngọn giáo va đập vào lưng cậu. Cậu cũng ghét cả ngọn giáo nữa. Vào giây phút nhận được nó, cậu đã âm thầm thề rằng mình sẽ không bao giờ sử dụng nó. Vũ khí của một ng
ời đàn ông đích thực – thần Mars cũng trẻ nít thật.
Có thể là nhầm lẫn thôi. Chẳng phải ta có vài kiểu thử DNA cho con cái của thần linh sao? Hoặc có lẽ nhà trẻ thần thánh đã đổi nhầm Frank với một trong số những đứa trẻ đầu gấu nhỏ bé của thần Mars. Mẹ Frank chẳng thể nào dính líu đến vị thần chiến tranh khoe khoang khoác lác ầm ĩ đó.
Con bé là một chiến binh bẩm sinh, bà ngoại cậu biện luận. Chẳng có gì ngạc nhiên khi một vị thần yêu mẹ con, căn cứ vào gia tộc chúng ta. Dòng máu cổ xưa. Dòng máu của các hoàng tử và các anh hùng.
Frank xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cậu nào phải là hoàng tử hay anh hùng. Cậu chỉ là một kẻ vụng về mắc chứng không dung nạp lắc-tô-za, người thậm chí còn không bảo vệ nổi bạn mình khỏi việc bị lúa mì bắt cóc.
Trên ngực cậu, mớ huy hiệu mới dường như lạnh lẽo quá đỗi: huy hiệu hình lưỡi liềm của sĩ quan, huy hiệu Vương miện Thành. Lẽ ra cậu nên thấy tự hào mới phải, nhưng cậu có cảm giác rằng mình được nhận chúng là nhờ cha mình đe dọa Reyna.
Frank không biết làm thế nào mà các bạn cậu lại có thể ở cạnh cậu. Percy rõ rành rành là ghét thần Mars, và Frank không trách cậu ấy được. Hazel vẫn tiếp tục dõi theo Frank qua khóe mắt, như thể cô ấy sợ cậu có thể biến thành một tên vai u thịt bắp.
Fran xuống cơ thể mình và thở dài. Sửa lại: thậm chí còn vai u thịt bắp dị hợm hơn nữa. Nếu Alaska đúng là vùng đất nằm ngoài tầm kiểm soát của các vị thần, Frank có thể ở lại đấy. Cậu không chắc là mình còn vương vấn gì để mà trở về.
Không được than van, bà ngoại cậu sẽ nói như thế. Đàn ông họ Trương không than van.
Bà đã đúng. Frank có việc phải làm. Cậu phải hoàn thành sứ mệnh bất khả thi này, mà hiện tại nghĩa là phải đến được cửa hàng tiện lợi mà vẫn còn sống.
Khi họ đến gần hơn, Frank lo rằng dải cầu vồng của cửa hàng có thể sẽ đột ngột sáng lên một lần nữa và làm cho họ bốc hơi, nhưng tòa nhà vẫn tối thui như cũ. Những con rắn Polybotes thả ra dường như biến đâu mất hết rồi.
Khi chỉ còn cách mái hiên cửa hàng mười tám mét thì có thứ gì đó rít lên trong đám cỏ sau lưng họ.
"Đi nhanh!" Frank hét lớn.
Percy trượt ngã. Khi Hazel giúp cậu ấy đứng lên, Frank quay người lại và lắp tên vào dây cung.
Cậu bắn bừa. Cậu cứ tưởng mình đã lấy mũi tên nổ, nhưng nó chỉ là mũi tên pháo sáng. Nó bay xuyên qua đám cỏ, nổ "bùm" thành ngọn lửa màu cam và một tiếng rít gió: VÙ!
"Nhưng..." Hazel trông bối rối. "Chẳng phải bà là một nữ thần Hy Lạp sao?"
Nữ thần Iris khoanh tay lại. "Đừng cố giới hạn ta chứ, á thần! Quá khứ của ta không định rõ được gì."
"Ừm, được thôi," Hazel nói. "Chí ít thì bà có thể giúp bạn chúng tôi không? Tôi nghĩ cậu ấy bị ốm."
Percy với tay qua mặt quầy. Trong một giây, Frank e rằng cậu ấy muốn những cái bánh nướng. "Thông điệp Iris," cậu ấy nói. "Bà giúp tôi gởi một cái được chứ?"
Frank không chắc mình vừa nghe chính xác không. "Thông điệp Iris?"
"Đó là..." Percy ngập ngừng. "Chẳng phải bọn cậu vẫn làm việc đó sao?"
Nữ thần Iris nhìn Percy kỹ hơn. "Thú vị đấy. Cậu đến từ Trại Jupiter, và không... Ồ, ta đã hiểu. Nữ thần Juno đang chơi trò bịp của bà ấy."
"Gì ạ?" Hazel hỏi.
Nữ thần Iris liếc nhìn trợ lý của mình, Fleecy. Họ dường như có một cuộc trao đổi ngầm. Rồi nữ thần lấy từ sau quầy ra một cái lọ và phun một ít dầu có mùi kim ngân lên khắp mặt Percy. "Xong, cái đó sẽ giúp cân bằng luân xa[19] của cậu. Còn về phần thông điệp Iris – đó là một cách liên lạc cổ xưa. Người Hy Lạp sử dụng nó. Người La Mã thì chưa bao giờ – luôn tin tưởng vào hệ thống đường sá, những con đại bàng khổng lồ và vật tương tự như thế. Nhưng được rồi, ta cho rằng... Fleecy, giúp ta chuyện này chứ?"
"Chắc rồi, sếp!"
Nữ thần Iris nháy mắt với Frank. "Đừng kể cho các vị thần khác nhé, nhưng ngày nay Fleecy mới là người chịu trách nhiệm xử lý phần lớn các thông điệp. Cô ấy rấtgiỏi, thật đấy, và ta không có thời gian để đáp ứng hết mớ yêu cầu cá nhân đó. Nó làm rối loạn sự tuần hoàn của ta."
"Sự tuần hoàn của bà?" Frank hỏi.
"Ừm. Fleecy, sao cô không đưa Percy và Hazel ra sau nhỉ? Cô có thể cho họ ăn gì đó khi cô sắp xếp các thông điệp của họ. Và còn về Percy... đúng rồi, căn bệnh mất ký ức. Ta cho là gã Polybotes già khú đó... ừm, việc gặp hắn ta trong tình trạng mất trí nhớ chẳng hay ho gì với một đứa con của P – nghĩa là, thần Neptune. Fleecy, mang cho thằng bé một tách trà xanh với mật ong hữu cơ và mầm lúa mì cùng một ít thuốc bột số năm của ta. Phương thuốc đó sẽ giúp chữa lành cho cậu ta."
Hazel cau mày. "Còn Frank thì sao?"
Nữ thần Iris quay sang cậu. Bà nghiêng đầu mình một cách giễu cợt, như cách mẹ cậu thường làm – như thể Frank là vấn đề lớn nhất trong căn phòng.
"Ồ, đừng lo," nữ thần Iris nói. "Frank và ta có rất nhiều chuyện để nói với nhau."