Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 33 : Hazel

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


NHÀ TÙ CỦA CÁC CHIẾN BINH AMAZON NẰM TRÊN ĐỈNH một dãy kho chứa hàng, cao chót vót mười tám mét trong không trung.



Kinzie dẫn cô leo lên ba cái thang khác nhau đến một lối đi hẹp bằng kim loại, đoạn nới lỏng dây trói tay của Hazel ở sau lưng và đẩy cô đi băng qua các thùng nữ trang.



Ba mươi mét phía trước, dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt, là một dãy lồng làm từ móc xích được treo lơ lửng bằng dây cáp. Percy và Frank bị nhốt ở hai cái lồng, đang rì rầm nói chuyện với nhau. Kế bên họ trên lối đi, ba nhân viên an ninh Amazon buồn chán đứng tựa vào ngọn giáo của mình và nhìn những tấm bản nhỏ màu đen trong tay như thể đang đọc sách.



Hazel nghĩ các tấm bản đó quá mỏng để có thể là những cuốn sách. Rồi cô nghĩ ra chúng có thể là một phiên bản nhỏ của – người hiện đại gọi là gì nhỉ? – à, những cái máy tính xách tay. Công nghệ bí mật của chiến binh Amazon, chắc thế. Hazel thấy ý nghĩ đó cũng đáng lo y hệt những cái xe nâng dùng cho chiến tranh bên dưới.



"Nhanh lên nào, cô gái," Kinzie ra lệnh, đủ lớn để các nhân viên an ninh nghe thấy. Cô ta dùng thanh kiếm chọc mạnh vào lưng cô.



Hazel rảo bước thật chậm chạp, nhưng đầu cô thì lại đang tăng tốc. Cô cần phải vạch ra một kế hoạch giải cứu thông minh. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ được gì. Kinzie cứ khăng khăng rằng cô có thể dễ dàng bẻ gãy xương cô ta, nhưng cô vẫn phải tay không đánh lại ba chiến binh đã qua huấn luyện, và cô phải hành động trước khi họ nhét cô vào tù.



Cô đi ngang qua một pa-lét thùng thưa dán nhãn NHẪN ĐÁ TOPAZ XANH DƯƠNG 24 CA-RA, rồi một cái khác có nhãn VÒNG TAY TÌNH BẠN BẰNG BẠC. Một màn hình điện tử kế bên vòng tay tình bạn kia đề dòng chữ: Khách hàng mua món này đồng thời cũng mua ĐÈN SN VƯỜN NĂNG LƯỢNG MẶT TRỜI HÌNH THẦN LÙN GIỮ VƯỜN và NGỌN GIÁO PHÁT RA LỬA CỦA TỬ THẦN. Mua cả ba món, được giảm 12%!



Hazel cứng người lại. Các vị thần đỉnh Olympus ơi, cô thật ngốc.



Bạc. Topaz. Các giác quan của cô tỏa đi, tìm kiếm các kim loại quý, và bộ não cô gần như nổ tung khi nhận được hồi đáp. Cô đang đứng kế bên một núi nữ trang cao sáu tầng lầu. Nhưng trước mặt cô, từ nơi cô đang đứng đến chỗ nhân viên an ninh, chẳng có gì ngoài những cái lồng giam.



"Có chuyện gì thế?" Kinzie rít lên. "Tiếp tục đi đi nào! Họ sẽ nghi ngờ đấy."



"Làm cho họ đến đây đi," Hazel thì thầm qua vai mình.



"Sao..."



"Làm ơn đi."



Các nhân viên an ninh cau mày nhìn về phía họ.



"Đang nhìn cái gì thế?" Kinzie hét họ. "Đây là tên tù thứ ba. Đến mà nhận cô ta này."



Ả nhân viên an ninh gần nhất hạ máy đọc sách xuống. "Cô không thể đi thêm ba mươi bước nữa sao Kinzie?"



"Ừm, vì..."



"Ọe!" Hazel quỳ xuống và cố trưng ra vẻ mặt ốm đau tốt nhất của mình. "Tôi cảm thấy buồn nôn! Không... đi được. Các chiến binh Amazon... quá... đáng sợ."



"Lại nữa rồi," Kinzie bảo mấy ả nhân viên an ninh. "Giờ các cô sẽ đến nhận tù binh chứ, hay là tôi sẽ bẩm báo với Nữ hoàng Hylla rằng các cô không làm nhiệm vụ của mình?"




Percy không cần trả lời. Hai tay anh thao tác cực kỳ mau lẹ. Rất nhanh sau đó chiếc chiến xa đã sẵn sàng. Anh nhảy lên và hét vang, "Frank, đi nào! Hazel, đi thôi!"



Một tiếng hô xung trận vang lên sau lưng họ. Một đội quân Amazon trang bị đến tận răng lao nhanh vào trong nhà kho. Đích thân Otrera đứng bên một chiếc xe nâng, mái tóc bạc rủ xuống khi bà ta vung nỏ về phía chiến xa. "Chặn chúng lại!" bà ta hét.



Hazel thúc Arion. Họ chạy băng qua hang động, len lỏi quanh các ụ hàng và xe nâng. Một mũi tên bay vèo qua đầu Hazel. Có thứ gì đó nổ tung phía sau cô, nhưng cô không ngoái đầu nhìn lại.



"Cầu thang kìa!" Frank kêu lên. "Con ngựa này không thể nào kéo chiếc chiến xa lên quá nhiều cầu thang của – ÔI THÁNH THẦN ƠI!"



May là cầu thang đủ rộng, vì Arion dường như chẳng thèm giảm tốc độ. Nó phi như bay lên các bậc thang với chiếc chiến xa lúc la lúc lắc kêu cọt cà cọt kẹt. Hazel liếc nhìn ra sau một vài lần để chắc rằng Frank và Percy không rơi khỏi xe. Các khớp ngón tay bấu vào hai bên thành xe của họ trắng bệch, răng họ va lập cập vào nhau, giống như những cái đầu sọ Halloween được lên dây cót.



Rốt cuộc họ cũng ra tới ngoài sảnh. Arion lao nhanh qua cổng chính vào quảng trường và làm một nhóm nam nhân viên mặc vest chạy nháo nhào.



Hazel nhận thấy độ căng trong lồng ngực Arion. Không khí trong lành khiến nó muốn chạy đến phát điên, nhưng Hazel đã kéo dây cương lại.



"Ella!" Hazel hét lên trời. "Cô đâu rồi? Chúng ta phải đi thôi!"



Trong một giây khó chịu, cô sợ rằng yêu quái mình người cánh chim đang ở quá xa nên không nghe thấy tiếng cô. Chắc cô ấy đã bị lạc, hoặc bị các chiến binh Amazon bắt giữ.



Đằng sau họ, một chiếc xe nâng phát ra âm thanh loảng xoảng khi leo lên cầu thang và kêu ầm lên khi đi qua sảnh, một nhóm chiến binh Amazon chạy sau nó.



"Đầu hàng đi!" Otrera gào thét.



Chiếc xe nâng nâng hàm răng sắc như dao cạo lên.



"Ella!" Hazel hét thật lớn.



Một vệt lông đỏ lóe lên, Ella đáp xuống chiếc chiến xa. "Ella đến đây. Các chiến binh Amazon mang đồ nhọn. Đi thôi."



"Bám chặt nhé!" Hazel báo trước. Cô chồm tới trước và ra lệnh, "Arion, chạy đi!"



Vạn vật dường như trải dài ra. Ánh mặt trời uốn lượn quanh người họ. Arion tăng tốc thoát khỏi những chiến binh Amazon và phi qua khu thương mại Seattle. Hazel liếc ra sau và nhìn thấy mặt đường, nơi móng Arion chạm vào, đang bốc khói. Nó phi nhanh như chớp về phía vũng tàu đậu, phóng qua những chiếc xe hơi, lao như tên bắn qua các ngã tư.



Hazel hét hết cỡ, nhưng đó là tiếng hét của sự vui sướng. Lần đầu tiên trong đời – trong hai cuộc đời – cô cảm thấy chẳng còn gì có thể ngăn được mình. Arion đến bên mặt nước và nhảy ngay đến vũng đậu tàu.



Hai tai Hazel có tiếng lốp bốp. Cô nghe thấy một tiếng nổ mà sau đó cô nhận ra đó là tiếng nổ do tốc độ vượt quá tốc độ âm thanh của Arion gây nên, và Arion xé ngang Puget Sound, nước biển bốc hơi trong đường rẽ nước của nó khi đường chân trời của Seattle mờ dần sau lưng họ.