Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 34 : Frank

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


FRANK NHẸ NHÕM KHI NHỮNG CHIẾC BÁNH XE RƠI RA.



Cậu đã nôn thốc nôn tháo đến hai lần sau xe, điều đó chẳng có gì buồn cười khi bạn đang di chuyển với tốc độ âm thanh. Con ngựa dường như đã bẻ cong thời gian và không gian trong khi chạy, làm mờ phong cảnh và khiến Frank có cảm giác như cậu vừa mới uống cả ba lít sữa nguyên chất mà chẳng màng gì đến chứng không dung nạp lắc-tô-za của mình. Ella chẳng giúp được gì. Cô ấy cứ lẩm bẩm: "Bảy trăm năm mươi dặm một giờ. Tám trăm. Tám trăm lẻ ba. Nhanh. Quá nhanh."



Con ngựa băng qua Puget Sound hướng về phía bắc, phóng vọt qua các hòn đảo, thuyền câu cá cùng những tốp cá voi thật đáng kinh ngạc. Cảnh vật trước mắt bắt đầu trông quen thuộc – Crescent Beach, Vịnh Boundary. Frank từng đến đây câu cá trong chuyến du lịch của trường. Họ sắp đi vào Canada.



Con ngựa phóng lên đất liền. Nó phi theo đường cao tốc 99 lên phương bắc, tốc độ rất nhanh, những chiếc xe hơi cứ như đang đứng yên. Cuối cùng, ngay khi họ vừa đến Vancouver, bánh xe của chiến xa từ từ bốc khói.



"Hazel!" Frank hét lên. "Xe chúng ta sắp gãy!"



Cô ấy nghe thấy và kéo dây cương. Con ngựa dường như không vui vì điều đó, nhưng nó giảm tốc xuống dưới tốc độ âm thanh khi họ bay vèo qua các đường phố. Họ băng qua cầu Ironworker, tiến vào North Vancouver, và chiến xa bắt đầu kêu lạch cạch thật nguy hiểm. Sau cùng Arion cũng ngừng lại trên một đỉnh đồi cây cối rậm rạp. Nó thở phì phò thỏa mãn như thể muốn nói, Đó mới gọi là chạy đấy, đồ ngốc. Chiếc chiến xa bốc khói liền đổ ập, làm Percy, Frank và Ella ngã lộn cổ xuống mặt đất ẩm ướt đầy rêu.



Frank lảo đảo đứng dậy. Cậu cố chớp mắt để các điểm vàng biến khỏi mắt mình. Percy rên rỉ và bắt đầu tháo con Arion khỏi cỗ xe đã hỏng. Ella vỗ cánh bay vòng vòng, nện đầu vào những ci cây và lẩm bẩm, "Cây. Cây. Cây."



Chỉ Hazel là có vẻ không bị ảnh hưởng bởi chuyến đi. Cười toe toét hài lòng, cô xuống ngựa. "Vui thật đấy!"



"Ừm." Frank nén cơn buồn nôn của mình xuống. "Vui lắm."



Arion hí vang.



"Nó nói nó cần ăn," Percy phiên dịch. "Chả trách. Chắc nó đã đốt cháy khoảng sáu triệu ca-lo."



Hazel chăm chú nhìn mặt đất dưới chân và cau mày. "Em không cảm nhận được miếng vàng nào quanh đây... Đừng lo, Arion. Tao sẽ kiếm cho mày một ít. Trong khi chờ đợi, sao mày không đi gặm cỏ nhỉ? Bọn tao sẽ gặp mày..."



Con ngựa chạy vụt đi, để lại một vệt khói sau gót chân của nó.



Hazel nhíu mày. "Anh nghĩ nó có quay lại không?"



"Anh không biết," Percy nói. "Nó dường như thuộc kiểu... năng động."



Frank thì hầu như hy vọng con ngựa sẽ bỏ đi luôn. Cậu không nói ra, dĩ nhiên rồi. Cậu có thể khẳng định là Hazel lo lắng bởi ý nghĩ sẽ mất đi người bạn mới của mình. Nhưng con Arion làm cậu sợ, và Frank khá chắc rằng con ngựa biết tỏng điều đó.




"Anh không tấn công," Frank nói. "Anh có một người bạn. Chỉ là... không ai được hét lên, được không?"



Cậu đâm t vào mặt đất, và mũi giáo bị gãy.



"Ối chà," Ella nói. "Không có mũi giáo. Không, không."



Mặt đất rung chuyển. Bàn tay xương của Xám thò lên, đâm ngang mặt đất. Percy sờ soạng thanh kiếm của mình, và Hazel phát ra âm thanh như khi con mèo khạc lông. Ella biến mất và lại hiện ra trên một ngọn cây gần nhất.



"Không sao đâu," Frank hứa. "Nó trong tầm kiểm soát mà!"



Xám bò ra khỏi lòng đất. Chẳng có dấu hiệu hư hại nào sau lần va chạm với những con tử xà. Nó vẫn tốt như mới trong bộ đồ lính và giày bốt quân đội, da thịt có màu xám trong suốt bao phủ lấy xương như món thạch Jell-O rực rỡ. Nó hướng đôi mắt ma quái của mình về phía Frank, chờ đợi các mệnh lệnh.



"Frank, đó là một spartus," Percy nói. "Một chiến binh xương. Chúng là kẻ xấu. Là những kẻ giết người. Chúng là..."



"Tớ biết," Frank chua chát nói. "Nhưng nó là một món quà từ thần Mars. Giờ đó là tất cả những gì tớ có. Được rồi, Xám. Các mệnh lệnh dành cho mày là: tấn công nhóm yêu tinh đó. Dẫn chúng đi về phía tây, tạo ra một chiến thuật nghi binh để bọn tao có thể..."



Không may, Xám không hứng thú gì với những từ phía sau từ "yêu tinh". Có thể nó chỉ hiểu được các câu đơn giản. Nó tấn công về phía lửa trại của lũ yêu tinh.



"Chờ đã!" Frank nói, nhưng đã quá muộn. Xám rút từ áo sơ-mi của mình ra hai cái xương sườn và chạy quanh đống lửa, đâm vào sau lưng các tên yêu tinh nhanh như chớp, đến độ chúng thậm chí chẳng có lấy thời gian để hét lên. Sáu tên Laistrygonian với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên đổ ập xuống như một vòng tròn đô-mi-nô và vỡ vụn thành bụi.



Xám di chuyển xung quanh, đá tro của chúng văng xa khi chúng cố tái tạo lại. Khi dường như đã thỏa mãn rằng chúng sẽ không tái sinh nữa, Xám đứng nghiêm, nhanh gọn chào về hướng của Frank và chìm xuống bên dưới lớp đất rừng.



Percy trố mắt nhìn Frank. "Làm thế nào..."



"Không còn tên Laistrygonian nào nữa." Ella vỗ cánh và đáp xuống bên cạnh họ. "Sáu trừ sáu bằng không. Các ngọn giáo tốt cho phép tính trừ. Đúng thế."



Hazel nhìn Frank như thể cậu vừa tự mình biến thành bộ xương biết đi. Frank tưởng như trái tim mình tan vỡ, nhưng cậu không trách cô được. Con của thần Mars đều bạo lực. Ngọn giáo đẫm máu được chọn làm biểu tượng của thần Mars là có lý do của nó. Sao Hazel lại không kinh sợ cho được?



Cậu nhìn trừng trừng vào mũi giáo bị gãy. Cậu ước gì mình có bất kỳ người cha nào khác ngoài thần Mars. "Đi thôi," cậu nói. "Có thể bà ngoại tớ đang gặp rắc rối."