Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 42 : Hazel

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


"CÂY CUNG CỦA ANH!" HAZEL HÉT LỚN.



Frank không hỏi một lời. Anh thả ba-lô xuống và tháo cây cung trên vai ra.



Tim Hazel đập thình thịch. Cô đã không nghĩ đến loại đất lầy này – bãi lầy – kể cả từ trước lúc cô chết. Giờ thì đã quá muộn, cô nhớ lại những cảnh báo đáng sợ mà những người dân địa phương từng nhắc nhở. Lớp bùn lầy và thực vật bị phân hủy khiến cho lớp mặt trông rắn chắc, nhưng nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả cát lún. Nó sâu chừng sáu mét hoặc hơn, và hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi đó.



Cô cố không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu bãi lầy này còn sâu hơn chiều dài của cây cung.



"Giữ chắc một đầu," cô bảo Frank. "Đừng thả ra nhé."



Cô nắm lấy đầu còn lại, hít thật sâu và nhảy vào bãi lầy. Đất che kín phía trên đầu cô.



Ngay lập tức, cô cứng cả người vì nhớ lại một ký ức.



Không phải bây giờ! cô muốn hét lên. Ella nói mình không ngất xỉu nữa mà!



Ồ, nhưng mà cô gái yêu quý của ta ơi, giọng nói của Gaea vang lên, đây có phải là một trong số các cơn ngất xỉu của ngươi đâu. Đây là một ta.



Hazel quay trở lại New Orleans. Cô và mẹ mình đang ngồi trong công viên gần nhà thưởng thức bữa sáng ngoài trời. Cô còn nhớ như in ngày hôm đó. Lúc ấy cô được mười một tuổi. Mẹ Hazel vừa mới bán viên đá quý đầu tiên của cô: một viên kim cương nhỏ. Cả hai người vẫn chưa biết gì về lời nguyền của Hazel.



Nữ hoàng Marie đang trong tâm trạng rất tốt. Bà đã mua nước cam cho Hazle và champagne cho mình, thêm vào đó là món bánh bột chiên rắc sô-cô-la và đường bột. Bà thậm chí còn mua cho Hazel hộp chì màu và tập giấy vẽ mới. Họ ngồi bên nhau, Nữ hoàng Marie ngâm nga vui vẻ trong khi Hazel vẽ tranh.



Xung quanh họ, khu phố Pháp náo động ầm ĩ, sẵn sàng cho Ngày Thứ Ba Béo. Các ban nhạc jazz luyện lập. Xe diễu hành được trang trí hoa tươi mới cắt. Lũ trẻ con cười đùa và rượt đuổi nhau, chúng mang nhiều vòng cổ sặc sỡ đến nỗi hầu như không thể chạy nhảy. Bình minh làm bầu trời biến thành sắc đỏ rực rỡ, không khí ẩm thấp ấm áp tràn ngập hương hoa mộc lan và hoa hồng.



Đấy đã từng là buổi sáng tuyệt vời nhất trong đời Hazel.



"Con có thể ở lại đây." Mẹ cô mỉm cười, nhưng đôi mắt bà trắng dã. Giọng nói kia là của Gaea.
Hai tay Hazel mất hết cảm giác. Cô không chắc liệu mình bị lạnh hay là bị sốc, nhưng cô cố giải thích về bãi lầy, về cảnh mộng mà cô nhìn thấy khi ở bên dưới. Không đả động gì đến Samm phần đó vẫn quá đỗi đau đớn để có thể nhắc lại – nhưng cô đã kể cho họ nghe lời đề nghị về một cuộc sống ảo của Gaea và lời tuyên bố rằng bà ta đã bắt được em trai Nico của cô. Hazel không muốn giữ lại chuyện đó trong lòng. Cô sợ rằng sự tuyệt vọng sẽ hạ gục mình mất.



Percy xoa xoa hai vai. Đôi môi anh ấy xanh lét. "Em... em đã cứu anh, Hazel. Chúng ta sẽ tìm ra chuyện gì đã xảy đến với Nico, anh hứa đấy."



Hazel nheo mắt nhìn mặt trời giờ đã lên cao. Ánh nắng ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng nó vẫn không làm cô ngừng run rẩy. "Dường như Gaea để chúng ta đi quá dễ dàng nhỉ?"



Percy giật một cục bùn trên tóc xuống. "Có lẽ bà ta vẫn muốn sử dụng chúng ta làm những con tốt. Có lẽ bà ta chỉ đang nói vớ vẩn nhằm làm xáo trộn tâm trí em."



"Bà ta biết cần nói những gì," Hazel đồng ý. "Bà ta biết cách tác động đến em."



Frank choàng áo khoác của mình quanh hai vai cô. "Đây mới là cuộc sống thật. Em biết điều đó mà, đúng không? Bọn anh sẽ không để em phải chết lần nữa."



Giọng anh thật kiên quyết. Hazel chẳng muốn tranh cãi, nhưng cô không sao mường tượng ra cách Frank có thể ngăn cản Tử Thần. Cô áp tay vào túi áo khoác, nơi mẩu gỗ cháy dở của Frank vẫn được bọc lại kỹ càng. Cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với anh nếu cô chìm trong bùn mãi mãi. Nói không chừng như thế sẽ cứu được anh. Ở dưới đó, lửa sẽ không bén vào mẩu gỗ.



Cô sẽ hy sinh bất cứ điều gì để Frank được an toàn. Có thể không phải lúc nào cô cũng có lòng tin mạnh mẽ như thế, nhưng Frank đã tin tưởng cô bằng mạng sống của mình. Anh tin cô. Cô không chịu nổi ý nghĩ sẽ có chuyện tệ hại xảy đến cho anh.



Cô liếc nhìn mặt trời đang lên... Thời gian sắp hết. Cô nghĩ về Hylla, Nữ hoàng của các nữ chiến binh Amazon ở Seattle. Tính đến thời điểm này, hẳn Hylla đã phải đấu liên tiếp hai đêm với Otrera, đấy là nếu như cô ấy còn sống sót. Cô ấy đang trông mong Hazel sẽ giải thoát cho Tử Thần thành công.



Cô cố đứng lên. Gió từ Vịnh Phục Sinh thổi đến vẫn lạnh lẽo như trong trí nhớ của cô. "Chúng ta nên lên đường thôi.



Percy nhìn xuống mặt đường. Đôi môi anh ấy đã trở lại bình thường. "Có khách sạn hay nơi nào đó chúng ta có thể vệ sinh sạch sẽ chút không? Ý anh là... các khách sạn chấp nhận cho những người đầy bùn được phép đi vào ấy?"



"Em không chắc lắm," Hazel thú nhận.



Cô nhìn thị trấn phía bên dưới và không thể tin là nó đã phát triển nhanh như thế từ năm 1942. Bến tàu chính đã được dời sang phía đông khi thị trấn mở rộng. Phần lớn các tòa nhà ở đây đều mới mẻ với cô, nhưng hệ thống các con đường trung tâm thị trấn trông khá quen thuộc. Cô nghĩ là mình vừa nhận ra vài kho hàng nằm dọc theo bờ biển. "Có lẽ em biết một nơi chúng ta có thể tắm rửa thay quần áo."