Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 43 : Hazel
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
KHI HỌ VÀO THỊ TRẤN, Hazel đi theo cùng tuyến đường mình đã từng đi cách đây bảy mươi năm – đêm cuối cùng của đời cô, khi cô đi từ đồi về nhà và nhận thấy mẹ mình mất tích.
Cô dẫn các bạn mình xuôi theo Đại lộ số Ba. Ga tàu hỏa vẫn còn ở đó. Khách sạn Seward hai tầng màu trắng to lớn vẫn đang hoạt động, mặc dù nó đã được mở rộng gấp hai so với diện tích cũ. Họ suy nghĩ về việc nghỉ lại đấy, nhưng Hazel không cho đó là ý hay khi đi thơ thẩn trong tiền sảnh khách sạn với đầy bùn trên người, vả lại, cô cũng không chắc liệu khách sạn có cho ba đứa trẻ vị thành niên thuê phòng hay không.
Thay vì vậy, họ rẽ về hướng ven bờ biển. Hazel không thể tin nổi, nhưng ngôi nhà cũ của cô vẫn còn nằm đó, chúi xuống mặt nước trên cầu tàu bám đầy hàu. Mái nhà nghiêng sang một bên. Các bức tường lỗ chỗ những lỗ như đạn bắn. Cánh cửa bị bít kín, và một tấm biển hiệu viết bằng tay đề là:
"Đi thôi," cô nói.
"Ừm, em có chắc là chỗ này an toàn không?" Frank hỏi.
Hazel tìm thấy một cửa sổ để mở và leo vào bên trong. Các bạn cô theo sau. Căn phòng đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Bụi bay lên theo bước chân họ, xoáy tròn trong tia nắng lọt qua từ các lỗ đạn. Các thùng các-tông vụn được chất dọc theo tường. Trên mớ nhãn mờ mờ của chúng có ghi dòng chữ: Thiệp Chúc Mừng, Đ
Bốn Mùa. Hazel không rõ vì sao vài trăm thùng thiệp chúc mừng lại mủn ra thành bụi trong một nhà kho ở Alaska, nhưng nó chẳng khác nào một trò đùa tàn nhẫn: cứ như thể số thiệp này là dành cho tất cả các lễ hội mà cô chưa bao giờ được tham gia – những ngày lễ Giáng sinh, Phục sinh, ngày sinh nhật, các ngày lễ Valentine trong hàng thập kỷ qua.
"Ít ra thì trong này cũng ấm hơn," Frank nói. "Chắc là không có nước đâu nhỉ? Có lẽ tớ sẽ đi mua sắm. Tớ không dính đầy bùn như hai người. Tớ có thể tìm cho chúng ta vài bộ áo quần."
Hazel nửa nghe nửa không những lời anh nói.
Cô leo qua một đống thùng ở trong góc từng là chỗ ngủ của mình. Một cái biển cũ được dựng tựa vào tường: QUN NHU THĂM DÒ VÀNG. Cô nghĩ mình sẽ thấy một bức tường trống không đằng sau biển hiệu đó, nhưng khi cô dời nó đi, phần lớn các tấm ảnh và bức vẽ của cô vẫn được đính ở đấy. Cái biển ắt đã bảo vệ chúng khỏi ánh nắng mặt trời và các yếu tố khác. Chúng dường như không thay đổi gì qua năm tháng. Các bức vẽ New Orleans bằng chì màu trông khá là ngây ngô. Liệu có thật là cô đã vẽ chúng không? Mẹ cô chăm chú nhìn cô từ một bức ảnh, bà đang mỉm cười đứng trước biển hiệu kinh doanh: TRANG SỨC BÙA CHÚ CỦA NỮ HOÀNG MARIE, XEM BÓI.
Kế bên đó là một bức ảnh Sammy ở lễ hội đường phố. Nụ cười toe toét ngốc nghếch, mái tóc đen xoăn tít và đôi mắt đẹp của cậu ấy dường như còn mãi với thời gian. Nếu Gaea nói thật thì Sammy chắc đã qua đời cách đây hơn bốn mươi năm. Liệu cậu ấy có thực sự nhớ về Hazel trong suốt thời gian đó không? Hay là cậu ấy đã lãng quên cô gái lập dị mà cậu thường cưỡi ngựa cùng – cô gái đã chia sẻ một nụ hôn và một cái bánh nướng sinh nhật với cậu trước khi biến mất vĩnh viễn?
Frank lướt nhẹ tay trên tấm ảnh. "Ai...?" Anh nhìn thấy cô đang khóc và không hỏi nữa. "Xin lỗi, Hazel. Chuyện này chắc phải khó khăn lắm. Em có muốn một ít thời gian..."
"Không," cô rên rĩ. "Không cần đâu, em ổn."
ẹ em sao?" Frank chỉ vào bức ảnh Nữ hoàng Marie. "Em trông giống mẹ lắm. Bà ấy thật đẹp."
Rồi Percy chăm chú nhìn vào ảnh của Sammy. "Cậu ta là ai?"
Hazel không hiểu sao cô lại thấy hoảng sợ. "Đó... đó là Sammy. Cậu ấy là... ừm... bạn em ở New Orleans." Cô buộc mình không nhìn Frank.
"Anh từng gặp qua cậu ta," Percy nói.
"Không thể nào," Hazel nói. "Đó là vào năm 1941. Cậu ấy... cậu ấy giờ chắc đã mất rồi."
Họ đi xuống các bậc thang để đến cầu tàu gần nhất và chạy về phía đuôi tàu. Con quái vật mình sư tử cánh chim lao theo, móng trước nó mở ra, sẵn sàng chém giết. Hazel giơ kiếm lên, nhưng một bức tường nước lạnh buốt từ một bên lao tới đã đập mạnh vào người nó và kéo tuột nó xuống vịnh. Con quái vật kêu quác quác và vỗ cánh phần phật. Nó cố leo lên cầu tàu và vung vẩy bộ lông đen như một con chó bị ướt nước.
Frank làu bàu. "Cú đánh đẹp đấy Percy."
"Ừm," anh ấy nói. "Tớ không biết là mình vẫn có thể làm vậy ở Alaska. Nhưng tin xấu – nhìn đằng kia kìa."
Cách đó khoảng một dặm, phía trên những ngọn núi, một đám mây đen cuồn cuộn bốc lên – nguyên cả một bầy quái vật mình sư tử cánh chim, hàng tá con là ít. Họ chẳng có cách nào chống lại nhiều kẻ địch như thế, và không c thuyền nào đưa họ đi đủ nhanh để thoát khỏi bọn chúng.
Frank lắp một mũi tên khác. "Sẽ không bị đánh ngã mà không chiến đấu."
Percy giơ thanh Thủy Triều lên. "Tớ đi cùng cậu."
Rồi Hazel nghe thấy một âm thanh từ phía xa xa – như là tiếng hí của một con ngựa. Ắt là cô đang tưởng tượng thôi, nhưng cô vẫn hét thật lớn, "Arion! Bên này!"
Một vệt nâu vàng nhạt phi như bay đến cuối đường và lao lên cầu tàu. Con ngựa hiện ra ngay đằng sau con quái vật mình sư tử cánh chim, tung hai vó trước của mình xuống và giẫm nát con quái vật thành tro bụi.
Hazel chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế trong đời. "Ngựa tốt! Thật sự là một con ngựa tốt!"
Frank lùi lại và tí nữa thì ngã khỏi cầu tàu. "Làm thế nào...?"
"Nó đi theo em!" Hazel toét miệng cười. "Vì nó là con ngựa... giỏi nhất... TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY! Giờ thì, lên ngựa nào!"
"Cả ba chúng ta sao?" Percy nói. "Liệu nó có chịu nổi không?"
Arion hí lên một cách phẫn nộ.
"Được rồi, không cần phải thô lỗ thế," Percy nói. "Đi thôi."
Họ leo lên ngựa, Hazel ở phía trước, Frank và Percy ngồi chênh vênh đằng sau. Frank quàng hai tay mình quanh eo cô, và Hazel nghĩ rằng nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cô trên cõi đời này – có chết đi thì cũng không phải là tệ lắm.
"Chạy thôi, Arion!" cô hét lên. "Đến Sông băng Hubbard nào!"
Con ngựa cất vó phi như bay ngang qua mặt nước, nơi nào trên mặt biển bị nó đặt móng xuống nước đều bốc hơi.