Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 44 : Hazel
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
CƯỠI TRÊN LƯNG ARION, HAZEL CẢM THẤY MÌNH ĐẦY SỨC MẠNH, quyết tâm và hoàn toàn làm chủ bản thân – một sự kết hợp hoàn hảo giữa ngựa và con người. Cô tự hỏi liệu đây có phải là những cảm xúc có được khi là một nhân mã không.
Các thuyền trưởng ở Seward đã báo trước cho cô biết rằng phải đi mất ba trăm hải lý mới đến được Sông băng Hubbard, một chuyến hành trình gian khổ, nguy hiểm, nhưng con Arion chẳng gặp chút rắc rối nào. Nó phóng trên mặt nước với tốc độ của âm thanh, làm không khí xung quanh họ ấm đến mức Hazel chẳng biết lạnh là gì. Trên mặt đất, cô chưa bao giờ thấy mình quá đỗi dũng cảm. Trên lưng ngựa, cô nôn nóng được tham gia đánh trận.
Frank và Percy lại không quá vui vẻ. Khi Hazel liếc ra sau, họ đang nghiến chặt răng lại và cầu mắt họ đang nhảy lia lịa quanh đầu. Hai má Frank lúc la lúc lắc vì trọng lực. Percy ngồi sau cùng, bám chặt lấy con ngựa, cố gắng để không bị trượt ra phía sau. Hazel hy vọng điều đó sẽ không xảy ra. Theo cái cách mà Arion di chuyển, cô không nhận ra nó đang đi với tốc độ năm mươi hay sáu mươi dặm một giờ.
Họ phóng nhanh qua các eo biển lạnh buốt, lướt ngang qua các vịnh hẹp xanh ngắt và những mỏm đá với thác nước đổ xuống biển. Arion nhảy lên phía trên một con cá voi lưng gù đang búng mình ra khỏi mặt nước và tiếp tục phi nước đại, làm một bầy hải cẩu giật mình nhảy khỏi một tảng băng trôi.
Thời gian di chuyển chỉ như vài phút trước khi họ chạy vèo vào một vịnh hẹp. Nước
biển ở đây kết hợp với những mảnh băng nhỏ y hệt như một ly xi-rô xanh sền sệt vậy. Arion đi khập khiễng trên một phiến băng đông cứng màu ngọc xanh.
Cách đó nửa dặm là Sông băng Hubbard. Ngay cả Hazel, người đã từng nhìn thấy các dòng sông băng trước đây, cũng không dám chắc về cảnh tượng trước mắt mình. Những ngọn núi tuyết phủ màu tía đã bị chia tách theo hai hướng khác nhau, với tầng mây trôi lơ lửng giữa lưng chừng núi như những chiếc thắt lưng mềm mại. Trong thung lũng mênh mông bạt ngàn nằm giữa hai đỉnh núi lớn nhất, một bức tường băng lởm chởm mọc lên khỏi biển cả, che chắn toàn bộ hẻm núi. Sông băng có màu xanh-trắng với những đường vệt màu đen, vì thế nó trông giống một đống tuyết bẩn còn sót lại trên vỉa hè sau khi máy xúc tuyết rời đi, chỉ có điều lớn gấp bốn triệu lần.
Ngay khi Arion ngừng lại, Hazel cảm thấy nhiệt độ hạ xuống. Các đợt khí lạnh do khối băng đó tạo ra thổi đến, biến vịnh thành cái tủ lạnh lớn nhất thế giới. Kỳ quái nhất là một âm thanh như tiếng sấm rền vang khắp mặt nước.
"Đó là cái gì thế?" Frank trố mắt nhìn những đám mây phía trên sông băng. "Một cơn bão ư?"
"Không phải," Hazel nói. "Băng đang vỡ ra và di chuyển. Hàng triệu tấn băng."
"Ý em là cái này đang vỡ ra sao?" Frank hỏi.
Như để minh chứng cho lời nói đó, một dải băng khẽ nứt ra khỏi sông băng và đâm sầm xuống biển, bắn nước và các mảnh băng văng tung tóe cao đến vài tầng lầu. Một phần nghìn giây sau âm thanh mới truyền đến tai họ – một tiếng BÙM chói tai y hệt như khi Arion đạt tới giới hạn âm thanh.
Percy bứt rứt nhìn quanh. "Không phòng thủ? Không có khổng lồ sao? Đây nhất định là một cái bẫy."
"Chắc chắn luôn," Frank nói. "Nhưng tớ không nghĩ chúng ta còn lựa chọn nào khác."
Trước khi Hazel kịp đổi ý, cô thúc Arion đi qua cổng. Khuôn viên khá quen mắt – các doanh trại của các đội quân, nhà tắm, kho vũ khí. Nó là bản sao y chóc của Trại Jupiter, ngoại trừ việc nó lớn gấp ba lần so với bản gốc. Ngay cả khi ngồi trên lưng ngựa, Hazel vẫn cảm thấy mình bé nhỏ và tầm thường, như thể họ đang đi qua một thành phố mẫu được các vị thần dựng nên.
Họ ngừng lại cách người mặc áo choàng ba mét.
Giờ khi đã ở đây, Hazel có cảm giác thôi thúc liều lĩnh là phải kết thúc nhiệm vụ này. Cô biết mình sẽ gặp nguy hiểm hơn nhiều so với lúc đánh nhau với các chiến binh Amazon, chống lại lũ quái vật mình sư tử cánh chim hay leo lên sông băng trên lưng Arion. Theo bản năng cô thừa hiểu, chỉ cần bị Thanatos chạm nhẹ vào, cô sẽ chết.
Nhưng đồng thời linh cảm cũng mách bảo cho cô biết rằng, nếu cô không vượt qua được nhiệm vụ lần này, nếu cô không dũng cảm đối mặt với số mệnh, cô cũng chẳng thoát khỏi cái chết – bởi sự hèn nhát và thất bại. Các phán quan ở cõi chết sẽ chẳng khoan dung với cô trong lần thứ hai này.
Arion chạy tới chạy lui khi cảm nhận được sự bất an của cô.
"Xin chào?" Hazel buộc phải lên tiếng. "Ngài Tử Thần?"
Hình người đội mũ trùm đầu ngẩng lên.
Ngay lập tức, toàn bộ khu trại cựa mình sống lại. Các bóng người mặc áo giáp La Mã từ các doanh trại, bộ chỉ huy, kho vũ khí, và cả căng-tin bắt đầu túa ra, nhưng đó không phải là con người những vong hồn – những con ma luôn miệng huyên thuyên mà Hazel đã từng sống chung trong nhiều thập kỷ ở Cánh đồng Asphodel. Cơ thể chúng nhiều nhất chỉ có những làn hơi màu đen, nhưng bộ áo giáp, giáp che ống chân và mũ giáp gỉ vẫn được giữ cố định. Những thanh kiếm bọc một lớp sương giá được buộc vào bên hông. Các thanh lao móc pilum và khiên mẻ trôi lềnh bềnh trong những đôi tay khói. Phần lớn những vong hồn đó đều chạy bộ, trừ hai binh lính từ các chuồng ngựa lao ra trên chiếc chiến xa bằng vàng được kéo bởi những con chiến mã màu đen ma quái.
Khi Arion nhìn thấy mấy con ngựa đó, nó giận dữ giậm chân xuống đất.