Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 47 : Frank
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
FRANK GIỞ MẨU CỦI RA và quỳ xuống cạnh chân Thanatos.
Cậu nhận ra Percy đang đứng phía trên mình, vung kiếm hét lên thách thức khi những con ma tới gần. Cậu thấy tiếng tên khổng lồ gầm lên và Arion giận dữ hí vang, nhưng cậu không dám nhìn.
Hai tay run rẩy, cậu đặt mẩu bùi nhùi cạnh những sợi xích bên chân phải Tử Thần. Cậu nghĩ về những đốm lửa, và ngay lập tức mẩu gỗ bùng cháy.
Hơi ấm hết sức khó chịu lan tỏa khắp cơ thể Frank. Kim loại đóng băng bắt đầu tan chảy, ngọn lửa cháy sáng đến nỗi nó còn chói lòa hơn cả lớp băng.
"Giỏi," Thanatos nói. "Giỏi lắm, Frank Trương."
Frank từng nghe nói đến chuyện cuộc đời của mỗi người thoáng hiện ra trước mắt họ, nhưng giờ cậu mới được trải nghiệm điều đó theo nghĩa đen. Cậu nhìn thấy mẹ cậu vào cái ngày bà đi đến Afghanistan. Bà đã mỉm cười và ôm chặt lấy cậu. Cậu đã cố hít lấy mùi hoa lài của mẹ mình để cậu sẽ không bao giờ quên nó.
Ta sẽ luôn tự hào về con, Frank, khi đó bà nói. Một ngày nào đó, con sẽ đi còn xa hơn cả mẹ nữa. Con sẽ đưa gia tộc chúng ta trở lại điểm xuất phát. Về sau, con cháu của chúng ta sẽ kể những câu chuyện về người anh hùng Frank Trương, cao... cao... cao... Bà đã chọc vào bụng cậu khi bà kể chuyện. Đây hẳn là lần gần đây nhất m
Frank mỉm cười trong nhiều tháng qua.
Cậu nhìn thấy mình ngồi tại cái bàn picnic ở Moose Pass ngắm các vì sao và bắc cực quang, Hazel nằm ngáy khe khẽ bên cạnh, trong khi Percy đang nói, Frank, cậu là chỉ huy. Bọn tớ cần cậu.
Cậu nhìn thấy Percy biến mất trong bãi lầy, rồi Hazel lao xuống theo cậu ấy. Frank nhớ lại cảm giác cô độc khi đứng đấy nắm chặt một đầu cây cung, thấy mình hoàn toàn bất lực như thế nào. Cậu đã cầu xin các thần trên đỉnh Olympus – thậm chí cả thần Mars – giúp các bạn, nhưng cậu biết họ đang ở ngoài tầm kiểm soát của các vị thần.
Với một tiếng loảng xoảng, sợi xích đầu tiên vỡ tan. Frank nhanh chóng chọc mẩu củi vào sợi xích bên chân còn lại của Tử Thần.
Cậu liều lĩnh liếc ra sau một cái.
Percy đang chiến đấu như một cơn gió lốc. Quả thực... cậu ấy là một cơn gió lốc. Một lốc xoáy nước và hơi băng thu nhỏ chuyển động vù vù quanh cậu ấy khi cậu ấy tấn công dữ dội vào đội hình của ẻ thù, đánh bay những con ma La Mã, làm chệch hướng các mũi tên và ngọn giáo. Từ lúc nào cậu ấy có được sức mạnh đó?
Cậu ấy lăn xả khắp hàng ngũ quân địch, và mặc dù cậu ấy dường như để Frank lại một mình, không phòng vệ, kẻ thù lại hoàn toàn tập trung vào Percy. Frank không dám chắc lý do – rồi cậu nhận ra mục tiêu của Percy. Một trong số các con ma khói đen đang khoác áo choàng bằng da sư tử của một người cầm cờ và cầm cây cột có con đại bàng vàng, các cột băng đông cứng trên hai cánh của nó.
Cờ của quân đoàn.
"Ư," tên khổng lồ rên rỉ với vẻ kinh ngạc.
Frank biến lại hình dáng bình thường. Ba-lô vẫn ở chỗ cậu. Cậu chộp lấy sợi dây thừng đã mua ở Seward, nhanh chóng thắt thành một cái thòng lọng và buộc chặt nó quanh cặp chân rồng có vảy của tên khổng lồ.
"Hazel, đây này!" Cậu quẳng đầu dây còn lại về phía cô. "Anh có ý này, nhưng chúng ta phải..."
"Giết... ư... mày... ư..." Alcyoneus càu nhàu.
Frank chạy đến chỗ đầu tên khổng lồ, cầm lên vật nặng gần nhất mà cậu có thể tìm thấy – một cái khiên của quân đoàn – và dộng mạnh nó vào mũi tên khổng lồ.
Tên khổng lồ nói, "Ư ư."
Frank ngoái lại nhìn Hazel. "Con Arion có thể kéo gã này đi được bao xa?"
Hazel chỉ chăm chú nhìn cậu. "Anh... anh là một con chim. Rồi là một con gấu. Và..."
"Anh sẽ giải thích sau," Frank nói. "Chúng ta cần kéo tên này vào đất liền càng xa càng tốt."
"Còn anh Percy!" Hazel nói.
Frank mở miệng chửi. Sao cậu lại có thể quên chuyện đó nhỉ?
Qua đống đổ nát trong trại, cậu nhìn thấy Percy đang đứng xoay lưng lại với rìa vách đá. Cơn lốc của cậu ấy đã biến mất. Cậu ấy cầm thanh Thủy Triều trong một tay, và tay còn lại là con đại bàng bàng của quân đoàn. Toàn bộ đội quân vong hồn đang dần tiến đến, vũ khí của chúng đều đã sẵn sàng.
"Percy!" Frank kêu lên.Percy liếc nhìn lại. Cậu ấy nhìn thấy tên khổng lồ bị hạ gục và dường như hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ấy hét lên câu gì đó lạc đi trong tiếng gió, chắc là: Đi đi!
Rồi cậu ấy đâm phập thanh Thủy Triều vào lớp băng dưới chân. Toàn bộ sông băng rung chuyển. Những con ma ngã khuỵu xuống. Sau lưng Percy, một con sóng lớn từ vịnh dâng lên – một bức tường nước xám xịt còn cao hơn cả sông băng. Nước bắn ra từ các khe nứt và kẽ hở trên mặt băng. Khi con sóng ập đến, một nửa đằng sau trại vỡ vụn. Toàn bộ rìa sông băng bị tróc ra, đổ như thác xuống khoảng không – mang theo các tòa nhà, các con ma, và cả Percy Jackson nữa.