Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
Chương 48 : Frank
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
FRANK SỮNG SỜ ĐẾN NỖI Hazel phải hét tên cậu mười hai lần trước khi cậu nhận ra Alcyoneus đang tỉnh lại.
Cậu đập cái khiên vào mũi tên khổng lồ cho đến khi Alcyoneus bắt đầu ngáy. Trong khi đó, sông băng tiếp tục gãy vụn, rìa sông mỗi ngày một thu hẹp hơn.
Thanatos lướt về phía họ bằng đôi cánh màu đen, nét mặt bình thản.
"À, đúng rồi đấy," anh ta nói, tỏ ra thỏa mãn. "Sẽ có thêm nhiều linh hồn. Chết chìm, chết chìm. Các ngươi tốt nhất là nên đi nhanh đi, các bạn của ta, nếu không các ngươi cũng sẽ chết chìm luôn đấy."
"Nhưng Percy..." Frank hầu như không thốt nổi tên bạn mình. "Liệu cậu ấy...?"
"Còn quá sớm để khẳng định. Về phần tên này..." Thanatos nhìn xuống Alcyoneus, vẻ chán ghét. "Ngươi sẽ không bao giờ giết được hắn ta ở đây. Ngươi biết phải làm gì sao?"
Frank lặng người gật đầu. "Tôi nghĩ thế."
"Thế thì công việc của chúng ta đã hoàn tất.
Frank và Hazel nhìn nhau lo lắng.
"Ừm..." Hazel ấp úng. "Ý ngài là ngài sẽ không... ngài sẽ không..."
"Đòi mạng sống của ngươi?" Thanatos hỏi. "Ừm, để xem nào..."
Anh ta lôi từ trong không khí ra một cái iPad đen tuyền. Tử Thần gõ vào màn hình một lúc và tất cả những gì Frank nghĩ được là: Làm ơn đừng có cài ứng dụng thu linh hồn trong cái máy đó.
"Ta không thấy tên ngươi trong danh sách," Thanatos nói. "Thần Pluto đã lệnh cho ta thật cụ thể về các linh hồn trốn thoát, các ngươi biết đấy. Vì lý do nào đó, ông ấy đã không ra lệnh bắt ngươi. Có lẽ ông ấy thấy cuộc đời của ngươi vẫn chưa kết thúc, hay cũng có khi ông ấy đã quên. Nếu ngươi thích ta sẽ gọi và hỏi..."
"Không!" Hazel hét lên. "Không cần hỏi đâu."
"Ngươi có chắc không?" Tử Thần cẩn thận hỏi. "Ta có thể trò chuyện với ông ấy qua hội nghị truyền hình. Ta có địa chỉ Skype của ông ấy ở đâu đó..."
"Thật sự thì không cần đâu." Trông cứ như vài trăm ký lo lắng vừa mới được nhấc khỏi hai vai Hazel. "Cám ơn ngài."
"Ư ư," Alcyoneus lầm bầm.
Frank biến trở lại thành người. Cậu bước đến chỗ tên khổng lồ, các vết thương rỉ dầu trên người hắn đang bốc hơi. Đá quý rơi hắn và kêu xèo xèo trong tuyết. Làn da vàng của hắn ta bắt đầu mòn dần, tróc ra thành từng mảng.
Hazel xuống ngựa và đứng kế bên Frank, lăm lăm kiếm trong tay. "Để tớ nhé?"
Frank gật đầu. Cậu nhìn vào đôi mắt đang sôi sùng sục của tên khổng lồ. "Đây là lời mách nước này, Alcyoneus. Lần tới nhớ chọn bang lớn nhất để làm quê hương nhé, đừng đặt căn cứ ở nơi chỉ rộng có mười dặm. Chào mừng đến với Canada, đồ ngốc."
Thanh kiếm của Hazel đâm mạnh vào cổ tên khổng lồ. Alcyoneus rã ra thành một đống đá cực kỳ đắt tiền.
Hazel và Frank đứng yên bên nhau trong một lúc, nhìn phần còn lại của tên khổng lồ tan vào trong băng. Frank nhặt sợi dây thừng lên.
"Một con voi à?" Hazel hỏi.
Frank gãi cổ. "Ừm. Dường như đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy chứ."
Cậu không đọc được biểu cảm trên mặt cô. Cậu sợ rằng cuối cùng mình cũng đã làm điều gì đó quá kỳ quái, khiến cô không bao giờ muốn ở bên mình nữa. Frank Trương: kẻ vụng về, con trai của thần Mars, kẻ mặt dày mày dạn nông cạn.
Rồi cô hôn cậu – một nụ hôn thực thụ lên môi, tuyệt hơn nhiều so với kiểu hôn mà cô trao cho Percy lúc ở trên máy bay.
"Anh thật tuyệt," cô nói. "Và anh đã biến thành một con voi rất đẹp trai đấy."
Frank cảm thấy chếch choáng đến nỗi cậu nghĩ có lẽ đôi giày ống của mình đã tan chảy trong lớp băng. Trước khi cậu kịp nói gì, một giọng nói vang vọng khắp thung lũng:
Các ngươi sẽ không thắng được đâu.
Frank ngước nhìn lên. Bóng râm di chuyển khắp ngọn núi gần nhất, tạo nên khuôn mặt của một người phụ nữ đang ngủ.
Các ngươi sẽ không bao giờ về đến nhà kịp lúc, giọng nói chế giễu của Gaea vang lên. Thậm chí bây giờ, đến Thanatos cũng đang chăm lo cho các cái chết ởTrại Jupiter, cái chết cuối cùng dành cho những người bạn La Mã của các ngươi.
Ngọn núi rung chuyển như thể toàn bộ quả đất đang cười. Rồi bóng râm tan đi.
Hazel và Frank nhìn nhau. Không ai lên tiếng. Họ leo lên con Arion và phóng như bay trở lại Vịnh Sông Băng.