Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ
Chương 6 : Đôi mắt che giấu sự thật (2)
Ngày đăng: 09:58 18/04/20
“Gaea?”
“Ừ, lễ tốt nghiệp lần này Chaos sẽ giới thiệu ca khúc mới. Cho nên… ”
“Ôi trời ──” Le lưỡi. “Chắc hội học sinh lại kiếm được không ít phí tài trợ rồi.”
“Muốn viết cái gì nói nhanh lên!” Rõ ràng thật không kiên nhẫn Tô Tuyền đen mặt.
“Ừm thì viết Chaos đột kích, thật chờ mong lễ tốt nghiệp… ” Tiểu Tô rụt cổ.
Quá tầm thường!!! Hai người đồng lòng nhăn mặt.
“Vậy cậu để ở đây, ngày mai tới lấy đi.” Lý Nhược Quang luôn hiền lành và tốt bụng như vậy.
“Tiểu Quang, cậu đừng nói sẽ viết hết đống này chứ…” Người nào đó kêu rên.
“Đúng vậy, hai người cũng tới giúp một tay đi. Nhanh lên.” Tiểu Tô xách dép phóng như bay, để lại hai người ai oán với một bé cưng tốt bụng viết poster.
Tích tắc.
“A ──” Bành Tri Hàn tẻ nhạt xem đồng hồ.
Trời, sắp mười hai giờ rồi.
“Nhược Quang, ngày mai lại làm đi!” Dựa vào người Lý Nhược Quang lăn qua lăn lại.
“Đừng chạm Tiểu Quang của ông!” Tô mỹ nhân bên cạnh động tác nhanh chóng, đẩy ra Bành gấu trúc.
“Hai người cố gắng chút nữa đi, còn hơn mười tấm thôi.” Xoa xoa mắt, Lý Nhược Quang cũng thật buồn ngủ.
“Thật ra… ” Nhìn khuôn mặt Gaea đến chán, Bành Tri Hàn bắt đầu cẩn thận nghiên cứu, hi vọng có thể phát hiện cái gì đó mới.
“Mắt Gaea có chút đỏ ha.”
Nhìn lại, quả thật so với các thành viên Chaos khác đồng tử Gaea có hơi đỏ.
“Ánh sáng.” Rõ thật không vui Tô Tuyền cho một câu kết luận.
Bành Tri Hàn nhìn trái nhìn phải, cứ cảm giác mắt Gaea là màu đỏ.
“Được rồi, còn tấm trong tay Tiểu Hàn nữa thôi.”
“Woa, giải thoát rồi.” Khoa tay múa chân Bành Tri Hàn bị âm thanh đột nhiên vang lên hoảng sợ.
“Ồ lá la… Ố là la…” Tiếng chuông dở tệ như vậy, vừa nghe chính là của người nào đó.
“Đã trễ thế này còn có điện thoại?” Lý Nhược Quang nghiêng đầu, để Tô Tuyền ở bên kia thu dọn poster.
“Không biết.”
“Alo?”
“A, cô Bành phải không?” Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nữ có chút quen thuộc.
“Là dì Trần ạ?” Lục lọi trí nhớ trong đầu.
“Đúng rồi đúng rồi! Ngại quá, muộn thế này còn gọi tới!”
“Không sao đâu ạ, bọn con còn chưa nghỉ ngơi đâu.” Tô Tuyền ở bên cạnh xen vào, lạ thật, muộn vậy còn gọi điện, là có chuyện gì nhỉ?
“Ờ, dì vừa ngủ một nửa thì dậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện nên vội xuống giường gọi điện thoại.”
“Vâng vâng, là chuyện gì vậy dì Trần?”
“Chính là cô bạn gái của đứa nhỏ mà dì nói! Dì nghĩ đến một điểm liên quan đến cô đó.”
“Vâng?” Tô Tuyền ở bên cạnh cũng lên tinh thần, Lý Nhược Quang thì buồn ngủ ngã vào sô pha rồi.
“Vâng?” Tô Tuyền ở bên cạnh cũng lên tinh thần, Lý Nhược Quang thì buồn ngủ ngã vào sô pha rồi.
“Trước khi ngủ dì có xem lại di vật của thằng nhỏ. Dì phát hiện thật ra cô bé đó rất giống một người trong đó!”
“Ai vậy dì?” Câu này có chút mơ hồ, Bành Tri Hàn truy hỏi.
“Chính diện thì không có gì, có thể là do tóc, mặt nghiêng đặc biệt giống, là cái người trong poster ấy.”
“Trong poster Chaos?” Tô Tuyền cầm poster lên, cẩn thận quan sát.
“Dì chẳng biết chao hay cháo gì đó… Ôi được rồi mai con tới dì chỉ cho con xem là được.”
“Vâng được ạ, dù sao mai cũng phải xem nhà.” Bành Tri Hàn hơi đổ mồ hôi. Đừng nói là ở cái nhà u ám đó thật chứ.
“Vậy được rồi. Nhớ sáng mai 10 giờ nhé cô Bành.”
“Vâng. Không có gì ạ, dì ngủ ngon!” Buồn ngủ chết! Bành Tri Hàn nhìn Tô Tuyền đã ôm Lý Nhược Quang ngủ thiếp đi vào phòng.
“Ừ tạm biệt.”
Theo tiếng điện thoại báo bận vang lên. Bành Tri Hàn ngáp một cái, kéo một cái đệm cũng đi vào phòng.
Mơ hồ có chút cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng.
Tối hôm đó, Bành Tri Hàn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, cô gái tóc dài trong hẻm, cô gái trong bức ảnh, Tô Nghiên và dì Trần luân phiên xuất hiện. Bọn họ khi cười khi khóc, người người kêu to “Ngươi có tội!” “Ngươi có tội!”
Cả một đêm.
Thật ra, những gì bạn nghe được và thấy được còn nhiều hơn bạn nghĩ.
Các nhà khoa học từng làm thí nghiệm, thông qua kích thích bộ não, người bị thôi miên thậm chí có thể nói ra thực đơn bữa sáng mấy chục năm trước.
Đôi mắt và tai không có tư duy của chính mình, chúng nó chỉ trung thực đến mức nhớ những gì bạn nhìn thấy, nghe thấy.
Sau đó, bạn dùng thói quen và sở thích sàng lọc, thấy điều bạn muốn thấy, nghe được cái muốn nghe.
Phần lớn sự thật, cứ vậy vĩnh viễn giấu vào góc tối ký ức.
Đó là bất hạnh hay may mắn?
Chỉ có trời mới biết.