Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 52 : Âm mưu dương mưu bắt đầu

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


“Tạm thời không cần nói đến Dục nhi, chúng ta nói về Phụng Hoàn trước.” Tô Dục, cũng không phải là vấn đề lớn, hiện tại hắn đã khá quen với Tô Dục, ít nhất khi hắn đi đánh trận, bên cạnh Lăng Ngạo còn một người, có người chăm sóc và bảo vệ y, hơn nữa người này một lòng một dạ với y, sẽ sẵn sàng bỏ mạng bảo vệ y, khiến hắn an tâm.



“Ngươi không muốn thì cứ nói thẳng với hoàng thượng đi, nếu không cuối năm nay sẽ phải lấy về đó, ta không muốn tranh giành ghen tuông với nữ nhân đâu.” Lăng Ngạo không có một chút ý chua nào, chẳng qua cũng là có lý do, y ghét giành giật nam nhân cùng nữ nhân, cho nên, kiếp trước y chưa từng tìm tới những người đã có vợ, nữ nhân trong mắt y vốn chính là thuộc về một quần thể yếu thế, một đại lão gia như y sao có thể đi giành nam nhân với nữ nhân.



“Ta lại thật sự muốn thấy ngươi tranh giành ghen tuông vì ta một lần.” U ám trong lòng Hiên Viên Cẩm cả đêm qua nay tan biến sạch, sau khi biết tâm của đối phương, hắn đã có thể rảnh tay đi giải quyết nữ nhân đó.



“Ta ghen tuông rất dọa người a.” Lăng Ngạo nói xong cắn cổ hắn, lưu lại tại đó một vết cắn thật sâu thuộc về bản thân.



“Tử Trúc, ngươi chỉ cần không buông tay ta, đừng ghét bỏ ta ta đã biết đủ rồi.” Sau khi Hiên Viên Cẩm và Lăng Ngạo sống với nhau mới cảm nhận được trong ngôi nhà của mình có nhân khí, mỗi lần khi về nhà, đều không tự giác bước nhanh hơn.



“Nếu sau này ngươi già đến không thể động rồi, ta sẽ suy nghĩ đi tìm một người trẻ tuổi.” Lăng Ngạo nói xong nhảy khỏi chân hắn, chạy ra ngoài. Trên đường còn lưu lại tiếng cười vui vẻ của y, Hiên Viên Cẩm đuổi theo, chặn Lăng Ngạo tại cửa ôm chặt, nghiến răng nghiến lợi hung ác nói: “Ngươi dám đi tìm người trẻ tuổi, ta lột da ngươi.”



“Hừ! Bình thường ngươi lột còn chưa đủ a, ta mà sợ ngươi sao?”



Khiêu chiến khiêu chiến a, Lăng Ngạo ngưỡng cổ thật cao, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Ta ở đây, ngươi cũng ở đây, có chuyện gì chúng ta có thể cùng gánh vác, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Lăng Ngạo hôn lên khóe môi Hiên Viên Cẩm, lần này, cứ xem như là ông trời khảo nghiệm chúng ta, chỉ cần chúng ta nắm tay nhau, không hai lòng thì nhất định có thể vượt qua.



“Ân, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Cho dù không có chức quan này, hắn cũng không thể phụ người trong lòng.



“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì? Ta yêu ngươi, tuy ngươi có thể không tin ta thật sự yêu ngươi, nhưng ta thật sự nguyện ý ở bên ngươi, chỉ cần ngươi đừng buông tay ta ra nữa, đừng khiến ta thất vọng là được.”



“Ta tin, ta đương nhiên tin ngươi yêu ta. Nếu không yêu ta, sao ngươi lại nguyện ý lưu lại cạnh ta? Sao lại nguyện ý vì ta lo lắng? Ta sẽ không để ngươi thất vọng nữa, cho dù nữ nhân có trèo lên giường ta ta cũng đạp nàng ta xuống!” Hiên Viên Cẩm thẳng thắn bộc trực phát thệ.



“Được, đạp chết nàng ta!” Lăng Ngạo cười si dại, giống như đóa thanh liên nở rộ. Bộ dạng của Tô Tử Trúc thật đúng là không chỗ chê, trẻ tuổi không nói, còn tuấn mỹ, khi không cười thì thanh lãnh cô ngạo, khi cười thì càng thêm mê người, Hiên Viên Cẩm thích nhìn y cười, cười đến mức có thể bắt được trái tim một người, như hắn đây.



Lăng Ngạo mỗi ngày đều đi bên Tô Dục, Hiên Viên Cẩm là tướng quân, không thể ngày ngày trầm mê trong nam sắc, yêu nam nhân đủ để người ta nói sau lưng rồi, nếu còn trầm mê trong đó, sẽ có người lợi dụng bêu xấu.



“Dục nhi, tam vương gia lại đưa đồ tới cho ngươi.” Sau khi Tô Dục trở về, Lăng Ngạo từng phái người chuyển lời cho tam vương gia, nói với hắn Tô Dục đã bình an trở về. Trừ bị chút da thịt tổn thương, thì không lo tính mạng, xin tam vương gia đừng lo lắng, cũng nói với hắn xin hắn lưu ý động tĩnh của hoàng hậu một chút, độc nhất phụ nhân tâm.



Tam vương gia sau khi nhận được tin tức thì đưa tới vài thứ, nói là lấy lòng Tô Tử Trúc, kỳ thật độ lớn của những y phục đó, căn bản là chuẩn bị cho Tô Dục, lòng cha thương yêu nhi tử nhà mình, điều này có thể lý giải, nhưng mà, Lăng Ngạo không thích hắn cứ luôn lấy danh nghĩa là cho y nhưng thực chất lại cho Tô Dục, một vương gia, một người cha, cho nhi tử mình thứ gì còn phải lén lút vụng trộm, thật không thể nói nổi. Khiến y rất khó chịu.


“Ta có suy nghĩ gì liên quan đến ngươi sao?” Lời nói kèm theo kim, không chút lưu tình đốp lại một câu. “Hiên Viên Cẩm không cần nữ nhân đó, ta đương nhiên sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.”



“Hiện tại ngươi như vậy không cảm thấy rất thất đức sao?” Nam nhân nghiêm túc hơn, hơi mang theo ý khiển trách.



Kháo! Mẹ nó ngươi tính toán cái quỷ gì, dựa vào cái gì trách móc lão tử? Mặt Lăng Ngạo sầm xuống, khẩu khí ác liệt nói: “Ta có đạo đức hay không liên quan quái gì đến ai? Ta thích theo ai thì theo, mấy người chúng ta đều không cảm thấy vấn đề gì, lũ nhân sĩ không chút liên quan cứ muốn chết không cần mặt mũi quản chuyện của chúng ta sao? Ta lại không chiếm bà xã cường đoạt nữ nhi của ai, dựa vào cái gì mà bị người chỉ trích. Con người hiện tại đều vô vị đến mức độ này, lo nhiều chuyện đến mức lo thẳng đến ổ chăn của người ta sao?”



Nam nhân bị mấy câu nói của Lăng Ngạo làm cho xanh mặt, không ngờ được y có thể nhẹ nhàng nói ra những câu nói không cần mặt mũi như thế. Mở miệng, thế nhưng không biết phải nói gì mới tốt.



“Ta ghét nhất là loại người trong ngoài bất nhất, rõ ràng bản thân muốn làm kỹ nữ, nhưng lại đứng ra giả vờ thanh cao cái gì? Trong xương cốt bẩn thỉu muốn chết, còn có mặt mũi chửi người ta không giữ tam tòng tứ đức, a phi!” Lăng Ngạo nói xong đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông, kéo tay Tô Dục chuẩn bị đi khỏi.



Người đó gian nan kêu y lại: “Tô tiên sinh, xin dừng bước.”



Lăng Ngạo hung hăng quay đầu trừng hắn, loại người ngày ngày gắn lễ nghĩa liêm sỉ lên miệng, kỳ thật trong xương cốt thì còn không bằng kẻ bội đức như y, “Có gì nói mau, có rắm mau phóng. Lão tử không có thời gian dây dưa với ngươi!” Tức rồi.



Có thể nam nhân từ trước tới giờ chưa từng bị ai nói như vậy, đen mặt, nửa ngày mới nói: “Tô tiên sinh nên cẩn thận hơn.”



Cũng chỉ một câu như thế, không có gì tiếp. Lăng Ngạo hơi cúi đầu, xoay người bỏ đi.



Suốt đường y đều suy nghĩ mục đích của người này, hắn rốt cuộc đến đây vì cái gì? Hắn đến dọ thám? Không giống. Hay là đến nói với y quan hệ của hắn và Phụng Hoàn? Cũng không giống. Lẽ nào đối phương ăn no rửng mỡ? Có thể lắm.



Mấy chuyện này luôn không phải sở trường của y, hễ nghĩ đến những âm mưu dương mưu này liền đau đầu, những chuyện này cứ về ném lại cho Hiên Viên Cẩm, để hắn nghĩ đi, còn y được nhẹ nhõm.



Kết quả vừa về doanh trướng, đang rất náo nhiệt a. Phụng Hoàn quận chúa đại giá quang lâm, vậy mà một chút phong thanh y cũng chẳng nghe thấy, hơn nữa Hiên Viên Cẩm cũng không nói với y.



Y tin Hiên Viên Cẩm không phải muốn che giấu y, đặc biệt là khi nhìn thấy Hiên Viên Cẩm đen cả mặt, thì y càng khẳng định suy nghĩ của mình. “Chuyện này là sao? Thật náo nhiệt a.”



Phụng Hoàn đến để thăm phu tế tương lai, mang theo một đám nô tỳ, cứ làm như là đại hội tương thân. Hiên Viên Cẩm vừa thấy Lăng Ngạo trở về, lập tức chạy tới, vội vàng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”



“Cũng không có gì, tùy tiện đi một chút, vốn là muốn đến chỗ hẹn với Phụng Hoàn quận chúa, nhưng lại bị leo cây, nên về.” Lăng Ngạo đưa những thứ nhận được mấy hôm nay cho Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm xem xong, mặt càng tối đi.