Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 53 : Nữ nhân xoi mói

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Phụng Hoàn thấy hai người thân thân mật mật nói chuyện, mặt liền đổi sắc, vốn cho rằng Lăng Ngạo sẽ đến bái kiến nàng, dù sao nàng cũng là quận chúa, mà y chẳng qua là một bình dân.



Không ngờ, Lăng Ngạo ngay cả một ánh mắt cũng không ban cho nàng, nói chuyện với Hiên Viên Cẩm xong liền di, Tô Dục đi theo sau lưng, giống như cái bóng, một tấc không rời.



Mặt mũi Phụng Hoàn mất hết, đang muốn phát tác, lại thấy Hiên Viên Cẩm dịu dàng nhìn theo bóng lưng người đó, nàng áp chế một đống oán khí, chuyện này không thể dễ dàng tiện nghi cho người đó như thế, nàng sẽ từng chút từng chút báo thù y.



“Cẩm ca ca, người ta từ xa tới đây, ngươi cũng không nói chuyện với người ta.” Phụng Hoàn chu đôi môi đỏ, giả vờ không vui, Hiên Viên Cẩm cũng không tiện tức giận, dù sao là hôn do hoàng đế ban, nói thế nào cũng là thê tử chưa qua cửa của hắn, công phu ngoài mặt vẫn cần thiết.



“Phụng Hoàn, ngươi đi xe ngựa mệt nhọc, nên nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong an bài người dẫn Phụng Hoàn đi nghỉ ngơi.



Còn hắn thì đi tìm Lăng Ngạo, trước đó trong lúc Lăng Ngạo không ở trong quân doanh nhất định đã phát sinh chuyện gì rồi. Nếu không sắc mặt sẽ không quái như thế, đến mức ngay cả mặt cũng không ngẩng lên, một ánh mắt cũng không cho Phụng Hoàn. Cho dù có không hiểu lễ nghĩa đi nữa, y cũng sẽ chào hỏi Phụng Hoàn, thỉnh an một cái.



Khi Hiên Viên Cẩm bước vào thấy Lăng Ngạo đang nằm trên giường, nhắm mắt, mà Tô Dục thì không ở bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng đi vào, dịu giọng hỏi: “Tử Trúc, ngươi ngủ rồi sao?”



“Chưa, có chuyện à?” Lăng Ngạo nhích người vào trong, Hiên Viên Cẩm nằm xuống bên cạnh. “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”



“Ngươi cảm thấy đó là nét chữ của Phụng Hoàn sao?” Lăng Ngạo hỏi vấn đề có tính thực tế cao.



“Rất giống, nhưng không thể xác định, ngươi biết người giỏi bắt chước nhiều lắm.” Hiên Viên Cẩm không phải biện hộ cho Phụng Hoàn, mà là có rất nhiều chuyện nếu nghĩ kỹ, sẽ thấy có rất nhiều khả năng.



“Ta biết, người Hạ Hầu nói hắn là do Phụng Hoàn phái đến, nhưng ta cảm thấy với khí chất của người đó thì hắn tuyệt đối không phải người bình thường. Phụng Hoàn không có bản lĩnh lớn đến mức có thể thỉnh người có năng lực như thế làm việc cho nàng ta, càng huống hồ còn là người của địch quốc.” Lăng Ngạo phân tích vấn đề một cách khách quan.



“Ý của ngươi thì sao?” Hiên Viên Cẩm ôm Lăng Ngạo vào lòng mình.



“Ta không biết, chuyện này ta không muốn suy nghĩ. Phụng Hoàn đến đây vì lý do gì đã thập phần rõ ràng, nàng ta đến giành nam nhân với ta, ta không dễ dàng chịu thua, cũng sẽ không buông tay. Trừ khi ngươi muốn buông tay. Còn về người đó, ta cũng chẳng thèm quản hắn là ai, chuyện của quốc gia có hoàng đế ở trên lo liệu, ân oán chết người càng không cần bàn tới. Ta không cảm thấy bản thân ta có chuyện gì, kẻ phải sầu lo không phải là ta.”



“Đúng a, kẻ phải sầu lo là ta! Nhưng mà, có câu nói này của ngươi ta càng thêm yên tâm, các nàng ai thích đến thì đến, ta chỉ cần bảo vệ được ngươi, đừng để ngươi chịu ủy khuất là được rồi. Còn về ta dùng phương pháp gì, ngươi không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta sống vui vẻ là được.” Hiên Viên Cẩm hôn môi Lăng Ngạo. Ôm y chợp mắt một lúc.



Tô Dục không phải không muốn ở bên Lăng Ngạo, hắn bị Lăng Ngạo phái ra ngoài làm việc. Lăng Ngạo chỉ bảo hắn đi nghe ngóng một chút về thân phận của người Hạ Hầu đó, vạn nhất hắn muốn gây bất lợi cho Hiên Viên Cẩm. Y không lo lắng hắn ta gây bất lợi với mình, mà lo lắng hắn ta gây bất lợi với nam nhân của mình. Y một không quan hai không quyền, cô độc một mình có cái gì phải sợ. Ngược lại Hiên Viên Cẩm, hiện tại hắn đang ở vào thời kỳ nhân sinh tốt nhất, niên kỷ trẻ đã làm tướng quân, sau này tiền đồ là vô hạn.



Y không phải kẻ đầu cơ, chỉ là có người nhà làm quan, khi có nhiều chuyện xảy ra, vẫn dễ giải quyết hơn. Hơn nữa Hiên Viên Cẩm cũng đích thật vì dân làm vài chuyện, muốn bảo vệ nước nhà.



Tiểu trấn cạnh biên quan, không lớn bao nhiêu, muốn tìm một người kỳ thật cũng không phải khó khăn, đối với người ngoại bang thì càng dễ tìm, cho nên hắn không mất bao nhiêu công sức đã tìm được người đó.




Lăng Ngạo đã đoán ý của nàng chính là thế này, khóe môi cong lên, một nụ cười giễu, cười giễu Phụng Hoàn quá xem thường y. Nhưng Phụng Hoàn lại lý giải sai, cho rằng y đang thầm vui. Vội nói: Những người này đều là thanh quan chưa từng tiếp khách, chỉ cần ngươi thích, ai cũng được.”



Nụ cười của Lăng Ngạo càng rộng, nữ hài này thật thú vị, thế nhưng giúp tình nhân hiện tại của vị hôn phu của mình tìm nam nhân, nàng thật sự cho rằng vị trí của mình chắc chắn không thay đổi sao.



“Quận chúa, những người này ai nấy đều không dưới mười vạn tám vạn lượng, ngươi thật sự nỡ sao.” Lăng Ngạo cố gắng thu lại ý cười, trầm mặt xuống, liền lạnh như băng hàn ngàn năm.



Hơi nhướng chân mày, con mắt híp lại, đôi môi khẽ mím, y cũng có lời phải nói: “Quận chúa, người như ta cũng có tật xấu, trong trạch tử này đi, ta chính là không nhìn trúng nữ nhân. Hơn nữa, ta càng nhỏ nhen hơn, bên cạnh nam nhân của ta, trừ ta ra, đừng nói nữ nhân, nam nhân cũng không thể có một. Trong mắt ta, không dung được một hạt bụi.”



Phụng Hoàn vốn cho rằng y sẽ đồng ý, điều kiện hậu đãi như thế, y không có lý do gì để cự tuyệt. Nhưng người này lại hoàn toàn không biết cân nhắc cự tuyệt như vậy. Lập tức nàng cũng không chú ý gì hình tượng nữa, mở miệng chửi mắng: “Tô Tử Trúc, ngươi đừng vô sỉ như thế, đừng cho rằng những chuyện đó của ngươi không ai biết. hiện tại ngươi với Tô Dục, còn cùng với Cẩm ca ca bên nhau, một nam nhân như ngươi lại cùng hầu hạ hai nam nhân, ngươi không biết xấu hổ sao?”



“Vậy thì thế nào?” Lăng Ngạo nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ta nguyện ý hầu hạ mấy nam nhân thì hầu hạ bấy nhiêu, ngươi quản được sao? Một nữ tử khuê cát còn chưa xuất giá, không đi đọc sách thuê thùa, chuyên môn dọ thám chuyện người khác hầu mấy nam nhân, đây là chuyện mà một quận chúa nên làm sao?”



Mấy câu trách mắng của Lăng Ngạo làm mặt Phụng Hoàn một trận xanh một trận trắng, nếu không phải Hiên Viên Cẩm đột nhiên tiến vào, nàng cũng không biết phải làm thế nào bước xuống.



Thanh âm hai người tranh cãi từ bên ngoài đã có thể nghe rõ, còn rất dọa người tới mức ai cũng tự động tránh sang một bên, chuyện này bọn họ không muốn nghe, cũng không muốn bị diệt khẩu. “Đây là chuyện gì?” Hiên Viên Cẩm nhăn mày hỏi hai người.



“Cẩm ca ca, y thế nhưng gầm lên với người ta, ngay cả cô mẫu cũng không nỡ la mắng người ta!” Ô ô ô, nữ nhân lau lệ. Ôm tình lang trong lòng mình phát tiết ủy khuất.



Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn Phụng Hoàn, bản thân thì rót một ly trà cho nhuận cổ.



“Đây là thứ gì?” Hiên Viên Cẩm chỉ những cuộn tranh trên bàn, hỏi hai người.



“Không có gì.” Lăng Ngạo nhún vai, thập phần không tình nguyện đáp trả vấn đề. Lạnh mắt nhìn Hiên Viên Cẩm, thời gian hắn ôm Phụng Hoàn đã quá lâu rồi.



Hiên Viên Cẩm đẩy Phụng Hoàn ra, đi tới chỗ mấy cuộn tranh. Vừa nhìn liền biết là chuyện gì, nhất định là Phụng Hoàn cầm đến để mua chuộc Lăng Ngạo. “Tử Trúc, ngươi cảm thấy những người này thế nào?” Hiên Viên Cẩm cười hỏi y.



“Có ai dễ coi bằng ta không? Có ai có ma lực và bá khí của ngươi không?” Lăng Ngạo thập phần mặt dày đánh giá bản thân và Hiên Viên Cẩm, cũng thầm nói với Phụng Hoàn, những kẻ dung chi tục phấn này không lọt vào mắt y.



“Ha ha ha…” Hiên Viên Cẩm rất vui vẻ, thật sự rất vui, chung quy trong mắt người mình thích, hắn là tốt nhất, đây là một chuyện khiến người ta rất cao hứng.



Phụng Hoàn tức nghẹn, nàng chỉ vào Tô Tử Trúc thét lên tức giận: “Tô Tử Trúc, ngươi đừng đắc ý, đợi ta vào cửa rồi, xem ngươi còn đắc ý thế nào được?”