Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 54 : Nữ nhân bị đá đi
Ngày đăng: 21:59 19/04/20
Ách, nói kiểu gì vậy? Lăng Ngạo chuyển mặt sang nhìn Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm đã sầm mặt rồi, mất một lúc sau, mới nặng nề ho một tiếng nói: “Phụng Hoàn, ngươi là quận chúa cao quý, ta là một võ phu, không xứng với ngươi, ta sẽ thỉnh tội với hoàng thượng, xin ngài thu lại thánh ý. Tìm cho ngươi một phu quân khác thích hợp hơn.”
Lần này đến phiên Phụng Hoàn ngây ra, nàng làm sao cũng không ngờ được Hiên Viên Cẩm sẽ vì một nam nhân mà từ bỏ mình, nàng căn bản không tin đây là sự thật. “Y có cái gì tốt? Y không thể sinh con, cũng không thể quang minh chính đại ở bên ngươi, ngươi sẽ bị người đời chửi rủa, Cẩm ca ca, ta có thể cho ngươi rất nhiều, tại sao ngươi không chọn ta?” Phụng Hoàn cuồn cuộn nước mắt, nàng rất đau lòng, tới mức thở không nổi.
“Phụng Hoàn, những lời này ta chỉ nói với ngươi một lần, hiện tại ngươi không hiểu cũng không sao, tương lai ngươi sẽ hiểu. Nếu thật sự yêu thương, sẽ không để ý có sinh được hài tử không, giả sử Tử Trúc là nữ nhân, nhưng không thể sinh hài tử, nếu ta thật sự yêu y, sẽ không để ý đến điểm đó. Thêm nữa là, ta yêu y, muốn cùng y thiên trường địa cửu, không thể đạt được thứ gì từ y, đương nhiên thứ mà ta muốn đạt được, cũng chỉ một điều duy nhất, là y yêu ta.” Hiên Viên Cẩm kéo tay Lăng Ngạo ôm vào lòng, trịnh trọng nói: “Còn về người khác nói gì, ánh mắt thế tục có thể dung chứa chúng ta hay không, những thứ này ta không quan tâm.”
Phụng Hoàn ngây ngốc, nam nhân và nam nhân ở bên nhau vốn là không đúng, sao hắn có thể nói rành mạch như thế, còn nói rất trịnh trọng?
Lăng Ngạo có hơi cảm động một chút, chỉ cần Hiên Viên Cẩm có tâm tư này là được. Y hôn lên khóe môi Hiên Viên Cẩm, nhẹ giọng nói: “Lát nữa cùng dùng thiện đi, chúng ta uống một ly.”
“Được.” Vô tận nhu tình. Nhu tình của Hiên Viên Cẩm chỉ dành cho một người, người đó chính là Lăng Ngạo.
“Các ngươi sẽ hối hận, ta sẽ khiến các ngươi toàn bộ đều hối hận!” Phụng Hoàn khóc chạy đi, ngày đó Phụng Hoàn rời khỏi nơi này, như lúc nàng đến, hùng hùng hổ hổ biến mất.
“Ngươi đoán nàng ta sẽ đối với chúng ta thế nào?” Lăng Ngạo đùa nghịch một lọn tóc của Hiên Viên Cẩm, nhẹ giọng hỏi.
“Có lẽ là muốn mời cô mẫu của nàng ra.” Hiên Viên Cẩm thở dài, lão yêu bà hoàng hậu đó không phải đèn cạn dầu, bọn họ phải cẩn thận thì hơn.
“Lần trước Dục nhi bị bắt là trò do lão nữ nhân hoàng hậu gây ra, Dục nhi chính tai nghe thấy. Đánh tới mức trên người Dục nhi không có chỗ lành lặn, vết sẹo trên người có tốt lên nhưng không hoàn toàn phai đi. Thù này ta vẫn còn nhớ, nếu nàng ta lại ra tay với ta, chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Lăng Ngạo vừa nghĩ đến những vết sẹo trên người Tô Dục liền tức không chịu nổi, bọn họ tại sao không vừa mắt hoàng hậu a? Bộ họ có làm gì đắc tội với ác bà đó sao?
“Ân, chuyện này khá kỳ quặc, chúng ta không thể để bọn họ thương tổn người của mình một cách không minh bạch như vậy.” Hiên Viên Cẩm xem Tô Dục là người trong nhà, đây cũng là một sự tiến bộ. Ban đầu hắn còn muốn đá người này đi. Thời gian lâu rồi, hắn phát hiện khi bản thân rời khỏi Lăng Ngạo, Tô Dục có thể ở bên y, như vậy Lăng Ngạo sẽ không cô đơn, hắn cũng khá yên tâm, nếu có chuyện ngoài ý muốn, Tô Dục sẽ liều mạng bảo vệ Lăng Ngạo. Cho nên, chuyện của người trong nhà hắn nhất định sẽ vô cùng bận tâm.
“Đó là đương nhiên!” Lăng Ngạo phẫn hận nói, không biết lão ác bà đó tìm Tô Mộ Dung làm gì? Sẽ không phải là thầm yêu Tô Mộ Dung đi? Này cũng khó nói a? Tướng mạo nhân tài như y, Tô Mộ Dung năm đó nhất định cũng không thua kém. Không phải ai cũng nói họ giống nhau sao. Ha ha, tự luyến một chút thôi.
“Tử Trúc, Tử Trúc.” Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng gọi tên y, Lăng Ngạo đang bận cười thầm. Hiên Viên Cẩm hôn lên trán y, kéo chăn đắp lên hai người, lúc này mới ngủ.
—–
“Cô mẫu, hắn thế nhưng nói muốn thối hôn, chỉ vì một nam nhân!” Phụng Hoàn ngày đêm chạy về cuối cùng cũng đến kinh thành, làm nũng với cô mẫu của nàng.
“Ngươi đã nói cả chục lần rồi, ai gia không điếc!” Hoàng hậu nghiêm giọng ngắt đứt báo oán của điệt nữ, một nữ hài tử không nghe khuyên giải nhất định muốn chạy đến biên quan tự chuốc lấy sỉ nhục, nhắc nhở nàng đừng đi, nhưng vẫn đi, giờ thì mất mặt rồi đấy.
“Hoàng Phủ quốc tương lai nếu rơi vào trong tay nữ nhân đó, rất có khả năng sẽ bị soán vị, chính là bị diệt quốc, đương nhiên, Hạ Hầu quốc nếu rơi vào trong tay hoàng đệ của ta, kết cục cũng không khác là mấy.” Hạ Hầu Viêm nói chuyện này với họ, có phải là tìm sai người rồi không.
“Hoàng Phủ Hoằng Đức không ở đây, nếu hắn ở đây thì hai người các ngươi có thể bàn luận.” Lăng Ngạo không hứng thú gì với chuyện tranh đoạt quyền thế. “Ta bất kể là ai làm hoàng đế, chỉ cần không giành nam nhân của ta, đừng khiến ta không có nơi để ở là được rồi. Còn về ai làm hoàng đế, đối với ta mà nói không khác biệt.”
“Giỏi cho câu không giành nam nhân của ngươi. Nhưng Phụng Hoàn chính là muốn giành nam nhân của ngươi, ngươi không phải yêu thương Hiên Viên tướng quân sao?” Hạ Hầu Viêm cười hỏi ngược lại y.
“Đó cũng phải xem nam nhân nhà ta có nhìn trúng nàng ta hay không?” Lăng Ngạo thiết một tiếng. “Các ngươi nói chuyện đi, những vấn đề này ta không hứng thú. Phụng Hoàn có thế nào cũng không gả vào Hiên Viên phủ được. Trừ khi Hiên Viên Cẩm tự mình nguyện ý lấy nàng. Nếu không thì ta sẽ không phải yêu cùng một nam nhân với nàng.” Lăng Ngạo nói xong vỗ mông bỏ đi.
Cái tên Hạ Hầu này nói những chuyện y không muốn nghe, cũng không nói thẳng vào trọng điểm, cái gì mà tranh đoạt hoàng đế đối với y không quan hệ, y không muốn làm hoàng đế, cũng không muốn làm gian phu của hoàng đế, càng không nguyện ý có bất cứ liên hệ gì với hoàng gia. Mục đích trong mắt của tên Hạ Hầu này quá mức rõ ràng, y không uống thêm dính líu với hắn.
Kéo tay đệ đệ mình hai người đi tản bộ.
“Hiên Viên Cẩm, ngươi cam tâm tình nguyện chia sẻ y với một người nam nhân khác như vậy sao?” Hạ Hầu có chút không thể lý giải, dạng nam nhân cường thế như Hiên Viên Cẩm, lẽ ra độc chiếm dục sẽ rất mạnh, sao lại nguyện ý chia sẻ với người khác.
“Ha ha, không ai nguyện ý chia sẻ người mình thích với người khác. Đi đến bước đường này, cũng là do nhiều lý do.” Hiên Viên Cẩm không muốn giải thích cho hắn, đây là chuyện của họ, không tất yếu phải cho người khác biết.
“Ha ha, nhưng mà, ngươi thật sự nên cẩn thận một chút, Nghiêu Nhi không biết thương hương tiếc ngọc như ta đâu, hắn hận nhất chính là nam nhân và nam nhân bên nhau.” Đệ đệ của Hạ Hầu Viêm không chỉ đơn giản muốn hoàng vị, mà còn muốn thống nhất ba nước. Dã tâm của hắn rất lớn, chính là không biết khẩu vị thế nào, có thể nuốt trôi hay không.
“Đa tạ.” Hiên Viên Cẩm gật đầu với hắn. “Tính khí của Tử Trúc hiện tại trở nên rất quái, nếu có chỗ đắc tội, xin Hạ Hầu huynh lượng thứ.”
“Không ngại, đã lâu không gặp người dám nói thật trước mặt mình rồi.” Lần đó bị Lăng Ngạo mắng chửi thê thảm đến cẩu huyết lâm đầu, hắn cũng không tức giận, luôn cảm thấy trên người y có một loại khí, là loại sức sống mạnh mẽ.
Lăng Ngạo ngồi xổm dưới đất, tìm một cành cây viết viết tính tính trên đất. Y vẽ một vòng tròn, lại phân làm mười phần, bắt đầu phân tích hiện trạng.
Một, hoàng hậu ghét ta. Hai, Phụng Hoàn cũng ghét ta, hai người các nàng cùng một bọn. Người ghét ta thì đặt cục đá lên. Ba, hoàng thượng không có biểu lộ gì, là một lão hồ ly. Người bảo trì vị trí trung lập không đặt thứ gì. Bốn, tam vương gia thích ta, đứng về phía ta, đặt một cọng cỏ khô. Năm, Hiên Viên Cẩm đứng về phía ta, đặt một cọng cỏ. Sáu, Tô Dục yêu ta, đứng về phía ta, một cọng cỏ. Bảy, Tô Mộ Dung, không xác định nên không đặt thứ gì. Tám, tên râu sơn dương, hận ta, đặt cục đá.
Còn có hai phần trống, trước mắt, người thích y và người ghét y là ba so ba, cũng may hai nữ nhân và tên râu sơn dương không câu kết với nhau, tên râu sơn dương giao cho tam vương gia xử lý.
Hiện tại, y chỉ cần bãi bình hai nữ nhân này là được. Bọn họ muốn hại ta, ta cũng phải bảo toàn bản thân phản kích. Nếu xuất thủ hung tàn, cũng không thể trách ta. Ta không phải người xấu, nhưng mà, ta cũng không thể làm người tốt, người tốt không có hảo báo, người tốt mạng không dài, không phải đều nói tai họa kéo dài ngàn năm sao, ta muốn sống lâu thêm một chút.