Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 63 : Thoát nạn trong tử cảnh
Ngày đăng: 21:59 19/04/20
Lăng Ngạo bảo vệ Tô Dục, nghĩ rằng có chết cũng phải chết trong lòng nam nhân nhà mình. “Dục Nhi, ngươi đừng quên ta.” Trước khi bị đánh ngất đi, y nhẹ nói vào tai Tô Dục.
Đau thấu tâm phế chắc chính là cảm giác này đi, khi trước mắt Lăng Ngạo là một mảng mơ hồ không rõ, vẫn nhìn chăm chăm vào mặt Tô Dục, có thể nhìn rõ diện mạo của ngươi, ghi nhớ trong lòng, một đời vội vã, ta phải nhớ kỹ hình dáng ngươi, và cả người đó, ha ha, sau này hắn nhất định rất hận ta, hận ta ích kỷ ra đi một mình.
Khi thân thể mềm xuống, Tô Dục lại như phát điên gào thét, gió đang gào, nam nhân đang gào thét. Tiếng gào tê tâm liệt phế, Tô Dục ôm thân thể đã mềm xuống của Lăng Ngạo, liều mạng dùng toàn bộ khí lực của hắn, chạy.
“Không, không…” Nam nhân trên suốt quãng đường chỉ phát ra một chữ, hai mắt đỏ bừng, gương mặt tái nhợt, trái tim run rẩy, và cả nỗi đau thấu tận vào xương cốt, đó là cái gì? Tại sao lại đau như thế, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Tên râu sơn dương không ngờ lực bạo phát của một người lại lớn như thế, võ công của Tô Dục theo lý mà nói thì không bằng hắn, nhưng lúc này khi Tô Dục ôm một người nửa chết chạy đi, lại nhanh hơn hẳn hắn. Hắn đuổi theo bọn họ hơn nửa ngày, cuối cùng cũng vẫn để bọn họ chạy thoát. Nhưng mà, chạy thoát cũng không ngại, người sớm muộn cũng phải chết, trúng một chưởng của hắn mà có thể sống sót thì hầu như không có khả năng, chết thì chết đi, chết cho sạch.
Yêu tinh như thế, sớm nên chết phức đi, chỉ biết câu dẫn mê hoặc nam nhân.
Tô Dục ôm Lăng Ngạo không biết nên chạy đi đâu, chỉ biết nhất định phải rời khỏi chủ nhân, nếu không rời khỏi chủ nhân, như vậy người trong lòng sẽ bị chủ nhân đánh chết. Hắn không nên phản kháng chủ nhân, nhưng hắn không muốn y chết, thật sự không muốn, gương mặt thân thiết đến thế, nụ cười thật tươi khi nhìn hắn.
Tô Dục cứ chạy mãi chạy mãi, chạy tới khi hắn cũng ngã xuống, hắn mới ngừng lại. Khi ngã hắn vẫn giữ chặt người trong lòng, không thể để y rời khỏi hắn nửa phân, trong tiềm thức, không thể ly khai.
“Gia gia, có hai người chết, chúng ta mang về làm phân bón được không?” Thanh âm một thiếu nữ trong vắt dễ nghe, như tiếng nước suối chảy, khi nhìn tướng mạo của thiếu nữ, gương mặt như nguyệt, chân mày lá liễu, con mắt tràn đầy vụ khí của màn đêm, ngón tay thon dài tươi diễm, làn da trắng tuyết, không một chút tì vết. Nàng chỉ chỉ, kinh hô nói: “Gia gia, hai người này thật đẹp, ta đem làm đèn ***g da người được không?”
Thiếu nữ nói xong chưa đợi lão giả lên tiếng đã đi tới kéo da mặt hai người. “Gia gia, cái này còn ấm, ta lột xuống trước đi!”
“Nựu Nhi, dừng nháo, hai người này còn chưa chết, ngày thường gia gia dạy ngươi thế nào?” Lão giả niên kỹ đã cổ lai, mái đầu trắng bóc, râu cũng trắng, chỉ có gương mặt sắc diện hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt, thân thể khỏe mạnh. Chỉ một phát đã nhấc hai người bị ngất lên vác ở sau lưng. “Đi thôi, đừng xụ mặt nữa, về nhà nếu bọn họ chết rồi, vậy sẽ cho ngươi làm đèn ***g.”
Thiếu nữ vừa nghe lại nở nụ cười ngay, trong lòng hận không thể ngay lập tức làm họ đoạn khí. “Gia gia, ngươi nói lời phải giữ lời.” Thiếu nữ vươn tay ra muốn làm động tác nhỏ.
“Nựu Nhi, đừng ngang bướng, chúng ta không giết người chưa từng đắc tội với chúng ta, ngươi còn nhớ hay không?” Lão nhân tuy không thấy tôn nhi đang làm gì, nhưng dựa vào tính khí của tôn nữ, hắn sớm đã dự liệu được tôn nữ thích gương mặt của hai người này, muốn lột da làm đèn ***g.
Cũng đúng, thiếu niên anh tuấn thế này đi đâu mà tìm chứ. Hơn nữa vừa gặp lại được một đôi, tiểu nha đầu cao hứng cũng khó tránh, nếu thiên hạ không tuyệt mạng hai người, khi đến nhà bọn họ mà vẫn còn sống, vậy thì cứu, nếu không thì cho tiểu nha đầu dùng làm đèn ***g.
Về đến gian nhà gỗ của hai tổ tôn, lão giả kiểm tra cho hai người, toàn bộ đều còn sống, thiếu nữ vươn tay tới người đẹp hơn, nàng thích người này, đèn ***g da người làm ra nhất định đẹp nhất.
“Nựu Nhi!” Lão giả ngăn cản, bọn họ cũng có tác phong hành sự của bọn họ, nếu đã gặp gỡ, vậy chính là duyên phận, chưa chết thì sẽ cứu sống, sau đó bảo hai người vì họ làm một chuyện, cũng chính là thù lao mà họ muốn.
“Gia gia, đừng cứu người được không, mắt thấy đã sắp đoạn khí rồi, ngươi nhìn xem một người thì bị trúng Toái Tâm chưởng, tâm mạch đã đoạn, cho dù cứu sống, tương lai cũng là phế nhân, nửa sống nửa chết, cho y chết nhanh cho thống khoái.” Thiếu nữ chu đôi môi nhỏ: “Chỉ cần một chút, y sẽ được giải thoát, gia gia, được không?”
Thiếu nữ vui vẻ nói: “Ngày ngày ăn cơm canh thế này, ta cho dù phải thu bớt một chút ngân lượng của các ngươi cũng nguyện ý.”
Tô Dục nghe xong cười nói: “Được a, vậy ngươi thu bớt một chút đi. Trong đoạn thời gian chúng ta dưỡng thương ở đây ta sẽ làm canh miễn phí cho ngươi.”
“Vậy ta phải ăn nhiều thứ ngon hơn!” Thiếu nữ tiếp tục yêu cầu.
Tô Dục giống như đệ đệ không được thương yêu, tay thô như thế, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên dùng kiếm, Lăng Ngạo da non thịt láng, vừa nhìn đã biết được sủng.
Trong lòng Lăng Ngạo rất thương Tô Dục, Dục Nhi của y chỉ làm cơm cho y ăn, sao có thể làm cơm cho người ta, nhưng vì y Tô Dục đã làm.
“Dục Nhi, ta muốn sưởi nắng, ngươi ôm ta đi.” Lăng Ngạo ngắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, nói thêm một chốc nữa Dục Nhi ngốc sẽ bị người ta bán. Trời sinh làm khổ lực miễn phí!
“Được.” Tô Dục vừa nghe Lăng Ngạo có phân phó, vội ôm y lên, hai người không quan tâm có người ở bên cạnh mở to mắt, giả vờ như không phát hiện cái gì, chỉ nhỏ giọng thầm thì bên tai y: “Như vậy không phù hợp tính cách của ngươi a.”
“Ta có tính cách gì? Thanh lãnh? Độ lượng? Đều không phải! Ta ích kỷ lắm nha, ngươi chỉ có thể thuộc về mình ta, làm cơm cũng chỉ có ta có thể ăn.” Lăng Ngạo nói xong còn chu miệng.
“Ngươi đưa tin cho Hiên Viên Cẩm chưa?” Bọn họ đều còn sống, nhất định phải nói cho Hiên Viên Cẩm biết, nếu không gia hỏa đó sẽ ăn uống không vô. Một lúc mất đi hai thân nhân, thì còn đáng sợ hơn cả việc gặp bạo long.
“Khi ra ngoài ta đã đưa tin cho hắn, bảo hắn an tâm rồi.” Tô Dục nhẹ đặt Lăng Ngạo lên đùi mình, giống như đang dỗ hài tử.
“Ân, hắn cũng lo lắng cho chúng ta không ít, trở về giúp hắn một tay, đừng để hắn quá mệt nhọc.” Lăng Ngạo nhớ lại tình cảnh ngày đó Hiên Viên Cẩm luyến tiếc buông tay y ra, hắn vì không muốn y phải hối hận, nhịn xuống bao nhiêu đau đớn mới buông được tay ra.
“Ta biết.” Tô Dục cái gì cũng nghe theo Lăng Ngạo, chỉ cần Lăng Ngạo cao hứng, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
Thương thế cứ dưỡng từng chút, Lăng Ngạo chậm rãi đã có thể xuống giường bước được vài bước dưới sự dìu đỡ. “Thân thể này, sao ta cảm thấy nó đã lên mốc thế này?” Thời gian nằm quá lâu, lâu đến mức y cảm thấy bản thân không còn đi được.
“Từ từ sẽ khỏe lại, người trẻ tuổi, ngươi có thể sống thật sự là kỳ tích.” Lão nhân vẫn luôn cảm thấy y có thể sống là kỳ tích, người bình thường bị thương nặng như thế, cho dù là người từng học võ cũng sớm đã nghẹn khí, nhưng y lại sống được, hơn nữa hồi phục tốt như thế, thật sự là trời không diệt y.
“Đa tạ lão bá cứu giúp, chúng ta về rồi sẽ báo lại ân tình của ngài, tương lai nếu có chuyện, ngài chỉ cần phân phó.” Tính mạng này của Lăng Ngạo là người ta cứu về, tự nhiên phải báo đáp người ta, trên đời không có bữa cơm miễn phí, bữa cơm miễn phí cuối cùng cũng phải tính toán, nó đặc biệt quý giá, vì nó là vô giá.
“Được, đây là quy tắc của chúng ta, tương lai ngươi không được thất tín với ta.” Lão nhân cười ha ha, rồi lại đi lo dược của mình.