Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 64 : Chân tướng, ta không phải tô tử trúc

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Thân thể Lăng Ngạo hồi phục không mau, lão nhân vốn cho rằng trong ba tháng có thể sẽ khỏe hẳn, nhưng y lại nhiễm phong hàn hầu như mất nửa cái mạng, nên kéo dài tới tận lúc Hiên Viên Cẩm đến đón bọn họ.



Khi Hiên Viên Cẩm nhìn thấy Tô Dục, lần này hắn không đánh Tô Dục, nếu không phải Tô Dục đưa tin cho hắn sẽ không xảy ra chuyện này. Hiên Viên Cẩm vỗ vai Tô Dục, ngữ khí chân thành nói: “Còn sống là tốt rồi, đừng nghĩ quá nhiều.”



Tô Dục dẫn hắn đi gặp Lăng Ngạo, Lăng Ngạo đang cùng tiểu nha đầu nói về chuyện làm sao lột được một bộ da mặt hoàn chỉnh, Lăng Ngạo nói: “Đao pháp của ngươi không tồi.”



“Ha ha, hưng trí của ngươi rất đặc biệt, tương lai tìm chồng đừng tùy tiện chọn đại, sẽ dọa đến người ta.” Lăng Ngạo hảo ý nhắc nhở, thiếu nữ vừa nghe liền chu miệng nói: “Ta mới không gả đi, ta sẽ ở bên gia gia.”



“Tử Trúc ~~” Hiên Viên Cẩm đứng ngoài cửa nhẹ giọng gọi tên y, Lăng Ngạo giật mình quay lại, khóe miệng nỗ lực muốn mỉm nụ cười quen thuộc, nhưng làm sao cũng không cong lên được, cuối cùng đành rũ xuống.



“Tử Trúc, ta đến rồi.” Hiên Viên Cẩm ôm Lăng Ngạo vào lòng, nhẹ hôn lên trán y, trong lòng thương tiếc vô cùng, lần này hắn thật sự cảm thấy sắp mất đi y, khi hắn gần như đã tuyệt vọng, thì nhận được thư của Tô Dục, nội tâm hắn biết bao vui mừng, thật sự không thể dùng lời diễn tả.



“Ta nhớ ngươi.” Lăng Ngạo cảm thấy bản thân đã trở nên càng lúc càng yếu đuối, đụng một chút lại cảm thấy mắt chua xót, nhiệt khí không ngừng chảy ra. Y cảm thấy bản thân đã sắp biến thành nữ nhân, biết cảm động, biết khóc tới mức này.



“Ta cũng nhớ ngươi, chúng ta sẽ không xa rời nữa. Ngươi đừng bỏ lại ta, đừng đi bất cứ đâu, được không?” Hiên Viên Cẩm không thể thừa nhận thêm một lần ly biệt nữa, ngay khoảng khắc khi buông tay y ra đó, hắn có bao nhiêu luyến tiếc, có bao nhiêu khó chịu, hắn không thể lại trải nghiệm thêm một lần, thật sự là khó chịu như bị thiêu đốt, đau không muốn sống.



“Được được, không bao giờ chia lìa.” Vùi mặt vào ***g ngực quen thuộc, ngửi vị đạo quen thuộc, y biết đây là nam nhân của y, là nơi y có thể dựa vào, nam nhân luôn khích lệ y.



Ôm rất lâu cũng không nỡ bỏ ra, Hiên Viên Cẩm đích thân đi cảm tạ lão nhân, đa tạ hắn cứu mạng Lăng Ngạo và Tô Dục. “Người trẻ tuổi, lão hủ mạo muội hỏi một câu. Người đó là gì của ngươi?”



“Chúng ta là người một nhà, nếu nói cho kỹ, thì y đúng ra là vợ của tại hạ.” Hiên Viên Cẩm ở trước mặt người ngoài to gan thừa nhận quan hệ của họ, đây cũng là để tiện cho hắn chiếu cố Lăng Ngạo.



“Thì ra là thế, y còn sống chứng minh mạng y chưa nên tuyệt, đợi vết thương khỏi rồi, các ngươi rời xa loạn thế đi, như vậy đối với y cũng tốt.” Lão nhân lặng lẽ tiếp nhận mười vạn lượng ngân phiếu và một hộp dược liệu quý giá Hiên Viên Cẩm đưa cho. “Đa lạ chân ngôn của ngài, tại hạ Hiên Viên Cẩm, nếu tương lai ngài có chuyện cần phân phó, tại hạ hiện ở biên quan, ngài cứ truyền tin, tại hạ nhất định tận lực làm cho ngài.”



“Được thôi.” Lão nhân gật đầu. “Đi chăm sóc cho y đi, y rất nhớ ngươi, khi ngủ mê cũng gọi tên ngươi.” Lão nhân nói xong lại quay sang cất giữ những thứ của Hiên Viên Cẩm đưa, Hiên Viên Cẩm nóng lòng, bước vội đi chăm sóc Lăng Ngạo.



Thân thể Lăng Ngạo không khỏe nhanh được, chẳng qua tâm tình không tệ, có lúc cũng tranh cãi vài câu với thiếu nữ, hôm nay đang tranh cãi vụ con người có bao nhiêu xương. “Bình thường mà nói sẽ không ít hơn 204 khúc, trừ khi bị thiếu tay thiếu chân.”



“Ở đâu ra mà nhiều xương như thế?” Thiếu nữ bình thường cũng chọn thu thập những mẩu xương mà mình thích, nhưng chưa từng xem kỹ con người rốt cuộc có bao nhiêu xương. Cho nên, khi đáp trả cũng không mấy tự tin.
Ba người cuối cùng cũng về tới biên quan, bọn Thập Tam cũng chạy tới biên quan, chạy tới tị nạn ở chỗ Hiên Viên Cẩm, theo đúng nguyên văn lời của Hoàng Phủ Hoằng Đức, hoàng đế gia và vương gia thúc vì tranh một nam nhân mà đấu đá, hắn không muốn bị kẹp ở giữa chịu nạn, đế vị này, hai huynh đệ kia ai ngồi cũng được, đều sẽ đối tốt với bách tính, còn về vị trí thái tử này, hắn cũng không cần nữa, cũng không thể phong tiểu bảo bối của mình làm nam phi, cho nên, không bằng nhân cơ hội này chạy tốt hơn. Trách nhiệm nghĩa vụ gì cũng biến hết đi.



Thập Tam sau khi thấy Lăng Ngạo thì vô cùng vui vẻ, vui sướng quấn lấy đòi chơi, quả là hài tử ngây thơ. Lăng Ngạo từng lén hỏi nhóc: “Vết cào sau lưng nam nhân của ngươi có đẹp không?”



“Hắn nói giống vết mèo cào, rất xấu.” Thập Tam thè thè lưỡi, công phu của nhóc không tới đâu, không cào được cho đẹp.



“Luyện nhiều thêm là được, đừng cào quá liều mạng, chỉ hơi dùng sức thôi, cạo ra vết đỏ, nhưng đừng để chảy máu, hễ chạm là đau, không chạm không đau mới là tốt nhất. Hiểu chưa?” Lăng Ngạo kiên nhẫn dạy Thập Tam phải làm sao tạo tình thú với nam nhân nhà mình.



“Được được. Trở về ta sẽ thử.” Thập Tam cao hứng vỗ tay, trong mắt nhóc Lăng Ngạo là tốt nhất, cái gì cũng chịu dạy nhóc.



Thái tử chết lười ở đây không chịu đi, Hiên Viên Cẩm cũng không tiện đuổi hắn đi, cứ mặt hắn tác uy tác phúc ở đó. Thập Tam đến vừa hay lại điều chỉnh thân thể cho Lăng Ngạo, Thập Tam có phương pháp phối dược hay, nhóc toàn bộ cống hiến ra.



“Tử Trúc của ngươi, hình như có thay đổi.” Thái tử nhìn Lăng Ngạo đang cao hứng với Thập Tam ở xa xa, không để tâm nói với Hiên Viên Cẩm.



“Đúng a, người trải qua sinh tử ít nhiều sẽ thay đổi một chút, chẳng qua y vẫn là y.” Hiên Viên Cẩm tự nhiên sẽ không nói bí mật của ba người cho người thứ tư biết.



“Người này không thông minh bằng lời đồn của ngoại thế, tâm kế cũng không sâu. Ta cũng cảm thấy kỳ quái, những người tung lời đồn đó là kẻ mù hết sao.” Hoàng Phủ Hoằng Đức phẩm trà, lắc đầu than thở: “Quả nhiên cái gì cũng phải chính mắt nhìn thấy mới được, không thể nghe người khác nói.”



“Lần trước ngươi nói chuyện này rồi, Tử Trúc thay đổi nhiều như thế sao?” Khi Hiên Viên Cẩm nhìn Lăng Ngạo trong lòng kỳ thật có chút ba động, chẳng qua một chút ba động này so với việc phải mất đi y thì không đáng nhắc tới, hắn sớm đã quen với nam nhân đầy miệng là ngôn ngữ thô tục này rồi.



“Ngươi không phát hiện a, ta cảm thấy thật ra có lúc y lại lộ ra khí tức rất thành thục, nhưng có lúc lại rất non nớt, ngươi không biết đâu, y thế nhưng lại dạy cho tiểu gia hỏa nhà ta làm thế nào áp đảo ta. Còn nói với tiểu phôi đản nhà ta hạ dược trong trà của ta, sau đó để ta đi vào khuôn khổ.” Vừa nhớ tới lần trước xém chút để tiểu phôi đản đắc thủ, hắn liền đổ mồ hôi lạnh.



Hắn còn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bị áp ở mặt dưới, hiện tại ngủ phải đề phòng, tiểu phôi đản trong nhà đã trưởng thành rồi, ngày ngày chảy nước miếng đối với thân thể của hắn, không biết ngày nào đó hậu đình thật sự không thể giữ.



“Cái này thì ta tin, y có thể làm ra được chuyện đó.” Hiên Viên Cẩm cười, Lăng Ngạo ở chỗ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đòi áp đảo hắn, nhưng hắn đã thấy có lúc Tô Dục đi đường không được tự nhiên, nghĩ chắc bản thân có lẽ không bao lâu nữa cũng phải nhường y rồi, nếu y đề nghị, hắn thật sự sẽ không phản đối, yêu y, để y làm một lần cũng không ngại.



“Ngươi phải quản y cho chặt a, đem tiểu phôi đản nhà ta thật sự dạy thành một tiểu phôi đản rồi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức bất mãn lia miệng, vừa nghĩ tới tiểu bảo bối nhà mình hai mắt sáng lóe giống như vì sao trên trời liền cảm thấy hưng phấn, chỉ là khi không thèm khát thân thể hắn thì càng khả ái hơn.